Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 701 : Nửa đêm về thăm chốn cũ

Ngày đăng: 04:20 30/04/20


Cô cũng chỉ có thời gian trở về sơn trang Long gia thay quần áo và trang điểm sơ qua một chút.



Vốn cô định hỏi Vệ Thường Khuynh có muốn đi cùng cô không, nhưng Vệ Thường Khuynh đã biết trước cô muốn hỏi gì, nên đã lên tiếng trước cô một bước.



“Anh không đi đâu, anh đưa anh trai em ra ngoài uống vài ly.” Vệ Thường Khuynh vuốt ve mái tóc của cô, nói: “Tối nay em hãy đảm nhận chức vụ Tề tổng của em thật tốt nhé.”



Tề Tiểu Tô nhìn sang Đổng Ý Thành, dặn dò nói: “Vậy hai người cũng đừng uống nhiều quá.”



Hai người đàn ông cùng gật gật đầu với cô, đưa mắt nhìn theo cho đến khi cô ngồi lên xe do Lương Lệ lái rời đi.



Đổng Ý Thành thu hồi ánh mắt, nói: “Thật ra không cần anh đi cùng tôi chuyến này, đường tôi vẫn còn nhớ rất rõ.”



“Tôi không muốn đi cùng cậu, tôi cũng chỉ muốn xem thử có phát hiện được gì không thôi.” Vệ Thường Khuynh vừa nói, vừa lấy chìa khóa của một chiếc xe khác, bước ra ngoài trước.



Đổng Ý Thành hơi khựng lại, sau đó liền đuổi theo.



“Trạm đầu tiên, cậu muốn về kí túc trong trường trước kia của bố vợ xem sao à?” Vệ Thường Khuynh lái xe, nhàn nhạt hỏi. Lần này Đổng Ý Thành trở về, vốn không thể đợi được nữa, việc đầu tiên chính là anh muốn đi xem thử Tề Tông Dân, Tô Vận Linh hồi còn sống có để lại manh mối gì không. Nghe Tề Tiểu Tô nói, rõ ràng, vợ chồng Tề Tông Dân không phải gặp tai nạn xe ngoài ý muốn, tai nạn xe chắc do người khác gây ra và phía sau cái chết oan uổng của họ, nhất định có một bí mật rất lớn liên lụy kéo họ vào chuyện này.



Đá lục bảo, tất cả mọi chuyện năm đó xảy ra ở thị trấn Vũ Lũng, còn có người sau này mua viên đá lục bảo đó từ tay Tiền Quế Hoa, thậm chí bao gồm Dương Linh Linh, bao gồm vụ án bốn năm trước bọn người Bạch Dư Tây từng vất vả điều tra phá án, giống như một tấm lưới lớn loáng thoáng liên kết tất cả những điểm này lại với nhau, còn cả nhà ba người của Tề Tông Dân không hiểu sao cũng bị cuốn vào đó.



Đổng Ý Thành chắc chắn phải tra được chân tướng năm xưa, nếu không làm sáng tỏ chân tướng, sao bố mẹ có thể nhắm mắt, còn anh sao có thể xứng đáng với ân tình của họ chứ.
Trước đây lúc anh còn nhỏ, gần mười cây to ở khu này quả rất giống một rừng cây, nhưng bây giờ chẳng qua chỉ bước nhanh vài bước đã có thể bước ra khỏi phạm vi của nó.



“Phía sau có mấy gian nhà, được xem như kho chứa đồ của trường, rất nhiều bàn ghế hỏng chưa kịp sửa, hoặc một vài đồ dùng văn phòng và đồng phục của đội trống trường... đều để ở đó. Trong đó có một gian có một hàng tủ cố định trước đấy vài năm được đặt thợ mộc làm, cao xấp xỉ trần nhà, tầng trên cùng phải bắc thang mới có thể với tới được, thế nên ở đó cất một vài thứ hoặc tư liệu mà nhà trường cho rằng rất lâu cũng không dùng đến, thậm chí cũng chẳng có ai mở ra xem.” Đổng Ý Thành khẽ nói, mấy gian nhà đó đã lọt vào tầm mắt của họ.



“Đồ của bố vợ cất ở đây sao?” Vệ Thường Khuynh hỏi. Đồng thời cũng cảnh giác lưu ý xung quanh, không hề lơi là cảnh giác dù đây chỉ là một ngôi trường tiểu học.



Đối với hành vi còn chưa kết hôn với Tiểu Tô đã luôn miệng gọi bố vợ này bố vợ nọ của Vệ Thường Khuynh, Đổng Ý Thành cũng không còn sức để nói, dù sao có nói chắc chắn anh cũng chẳng sửa.



“Ừm, năm đó thân thủ của bố rất linh hoạt, ông ấy chỉ cần dùng ba cái ghế trong đó chồng lại đã có thể dễ dàng bám lên đó, với tới ngăn tủ trên tầng cao nhất.”



“Đồ không đem về nhà, để ở đây làm gì chứ?” Vệ Thường Khuynh cảm thấy hơi khó hiểu.



Đổng Ý Thành nói: “Có vài thứ không tiện mang về nhà, giống như việc thỉnh thoảng ông ấy hút thuốc, nhưng thích một lần mua liền mua cả tút, vì như vậy rẻ hơn được hai đồng, mẹ lại không thích bố hút thuốc, thế nên ông ấy thường chỉ mang một bao ra ngoài, còn lại đều để ở đây. Còn có một số đồ đạc khác, ông ấy cảm thấy để ở đây sẽ an toàn hơn. Tôi từng đi theo ông ấy hai lần, nhưng đều bị ông ấy phát hiện, nhưng ông ấy bảo tôi đừng nói với mẹ và em gái biết, thế nên, em gái cho đến nay vẫn không biết chuyện này.”



Nói xong, anh đã sải bước nhanh đến một trong số các gian phòng đó, dưới ánh trăng, chiếc ổ khóa trên cửa bị đông lại rất lạnh. Anh giơ tay kéo thử, hiển nhiên rất chắc chắn.



Vệ Thường Khuynh nhíu mày nhìn anh.



Cũng muốn xem thử anh có cách nào khác không.