Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 712 : Thần trợ công
Ngày đăng: 04:20 30/04/20
Trước khi anh chàng đẹp trai đó trượt xuống, còn có một người nhảy xuống trước, nhanh chóng bò dậy chạy về phía sau.
Lúc cô ta nhìn thấy Vệ Thường Khuynh hơi chững lại, vô thức giơ tay chỉ một phương hướng, chính là hướng người vừa rồi bỏ chạy. Vệ Thường Khuynh liếc nhìn cô ta một cái, ném lại một câu: “Đến chỗ trụ trì tìm người đàn ông lúc sáng hỏi chuyện cô, bảo anh ta ra phía sau giúp đỡ.”
Câu này anh nói rất nhanh, sau đó người đã lướt nhanh như một cơn gió, chạy khỏi tầm mắt của cô ta.
Người đàn ông lúc sáng hỏi chuyện cô ta?
Hồng Tinh chớp chớp mắt nhớ ra, lúc sáng ở nhà để tro cốt gặp phải hai nam một nữ, cô có ấn tượng rất mạnh, dù sao bình thường cũng hiếm khi thấy có ba người đi cùng nhau mà ai cũng như ngôi sao như thế!
Có phải bọn họ gặp phải bọn cướp rồi không? Phía sau chỉ còn lại cô gái đó?
Hồng Tinh vừa nghĩ lại liền biết vì sao mấy người họ lại đến đây, vì cô đã nhắc đến Lũng Vân Tự với họ!
Không được, không được, lỡ như vì cô ta, bọn họ vừa đến đã gặp phải bọn xấu, vậy cô ta cũng có trách nhiệm!
Hồng Tinh lập tức chạy ra sân sau, trên đường còn tiện tay vớ lấy một khúc cây. Bây giờ đi tìm người chắc không kịp nữa nhỉ, chi bằng bản thân cô ta đến đó giúp đỡ thì hơn!
Hồng Tinh tràn đầy nhiệt huyết lại không ngờ, vừa ra sân sau, cô ta liền nhìn thấy Tề Tiểu Tô đang đánh nhau với một người đàn ông rất cao to.
Người đàn ông đó chắc phải cao hơn một mét tám, vóc dáng cường tráng, sức lực tung ra một nắm đấm dường như có thể trực tiếp đánh bay Tề Tiểu Tô, cảnh tượng này khiến cô ta hoảng sợ hét lên một tiếng thất thanh.
Nhưng Tề Tiểu Tô nhìn có vẻ nhỏ nhắn hơn cô ta nhiều lại rất linh hoạt, xoay người tránh đi, tiện tay đánh mạnh vào bụng hắn, né tránh đồng thời cũng mang cả công kích.
Hồng Tinh đứng xem rất căng thẳng, hai tay siết chặt khúc gỗ trong tay, nhưng lại không tìm thấy kẽ hở có thể nhúng tay, không kìm được nuốt nuốt nước bọt.
Chính vào lúc này, khóe mắt của cô ta nhanh nhẹn phát hiện có một tia sáng lóe lên, dường như có kim loại nào đó vừa lóe lên, cô ta lập tức phản ứng lại, vội hét lên: “Cẩn thận, hắn có dao!”
Cô cắn răng hỏi một câu, nhặt mảnh phi cơ đó lên, Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Ném vào hắn!”
Nguyên liệu của mảnh này có thể chắn dao, chắn thanh gỗ!
Tề Tiểu Tô có chút cạn lời, hét lên một câu với Hồng Tinh: “Mau đi tìm người!”
Cô ta đi rồi, mới có thể nổ súng được! Trước khi cô ta đến, khó khăn lắm mới đá bay được súng của gã sát thủ này.
“Ờ ờ, cô ráng kiên trì nhé, cẩn thận một chút!”
Hồng Tinh như tỉnh lại từ trong cơn mơ, lập tức xoay người chạy xông ra ngoài. Cô ta chạy được một đoạn, lại đúng lúc đụng phải người mà cô ta cần tìm Đổng Ý Thành, đầu đâm vào ngực anh.
Đổng Ý Thành giữ chắc vai cô ta, đỡ cô ta đứng dậy, lui về sau hai bước mở rộng khoảng cách. Anh cũng nhận ra Hồng Tinh.
“Là cô?”
“Ôi, anh ơi, cô gái đi cùng anh đang bị người ta đánh, mau đến giúp cô ấy đi!” Hồng Tinh vừa nhìn thấy là anh, nghĩ cũng chẳng nghĩ giơ tay kéo lấy tay anh, vội vội vàng vàng kéo anh về phía hậu viện.
Đổng Ý Thành cúi đầu nhìn cánh tay đang bị cô ta nắm chặt.
Chính vào lúc này, đoàng một tiếng súng vang lên.
Hồng Tinh giật mình, chân cũng mềm nhũn ra, suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống, cũng may Đổng Ý Thành đã đỡ lấy cô ta. Cô ta hốt hoảng ngẩng đầu: “Không lẽ đối phương còn có súng sao?”
Đổng Ý Thành đã buông cô ta ra, chạy thật nhanh về phía tiếng súng.