Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 72 : Thế này không bình thường
Ngày đăng: 04:13 30/04/20
Tề Tông Bình và Trần Đông mang theo quà đến. Lúc bọn họ đến, mọi người vừa ăn sáng xong, bà ngoại Tô đang thu dọn bát đĩa còn Tô Vận Đạt đưa Hà Tiểu Mỹ ra bắt xe buýt đi làm.
Cửa vừa mở thì hai vợ chồng Tề Tông Bình cũng vừa tới cửa.
“Ôi, khách quý, chẳng phải là anh Tông Bình và chị nhà đây sao?” Tô Vận Đạt liếc xuống nhìn túi đồ trong tay bọn họ, sau đó quay đầu vào trong gọi lớn: “Tiểu Tô, chú hai thím hai cháu đến này!”
Tề Tiểu Tô đang chuẩn bị rửa bát giúp bà, nghe thấy vậy chợt sững lại.
Việc đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là, bọn họ đã biết đến căn nhà đó rồi sao? Nhưng thấy hai người họ xách theo túi quà lại cảm thấy không giống, có thể là đến để nịnh nọt ông ngoại bà ngoại cô giao sổ đỏ ra.
Nghĩ vậy cô thầm cười khẩy.
Thế nhưng Trần Đông vừa vào đã chạy đến cạnh cô, cái thân hình béo núc ấy rung lên, Tề Tiểu Tô nhìn mà thầm đổ mồ hôi.
Hệ thống Tiểu Nhất không hề lên tiếng cảnh báo, nên có lẽ không nguy hiểm, hơn nữa Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy Trần Đông không thể đánh cô trước mặt ông bà ngoại khi chưa có được căn nhà ở chung cư Trường Ninh. Cho dù Trần Đông không có não thì trên đường tới đây Tề Tông Bình nhất định đã dặn dò bà ta kĩ lưỡng.
Cho nên Tề Tiểu Tô liền đứng đó không động đậy.
Quả nhiên, Trần Đông bổ nhào đến ôm chặt lấy cô xuýt xoa nói: “Tiểu Tô à, cháu đi có mấy ngày mà thím hai đã nhớ cháu muốn chết đi được.”
Từ cuối cùng bị bà ta kéo dài ra, nhưng bởi vì quá giả nên lộ rõ gượng gạo, Tề Tiểu Tô nghe mà nổi hết da gà.
“Thím hai, thím buông cháu ra trước đã.”
Ông bà ngoại Tô thật ra đều biết Tiểu Tô không thể ở lại đây lâu như vậy, đi học phải bắt xe, không thuận tiện. Hơn nữa ở đây họ cũng thật sự sợ Tô Vận Đạt rồi đến lúc Tô Vận Thuận trở về sẽ làm ầm ĩ, khiến cháu nhỏ không thể tập trung học được. Nghe thấy Tề Tông Bình và Trần Đông nói vậy, hai người chỉ đành quay sang nhìn Tề Tiểu Tô.
“Thế thì về vậy.” Tối qua Tề Tiểu Tô cũng đã suy nghĩ rồi, vốn dĩ xin nghỉ phép nửa tháng là để đi thị trấn Minh Quang tìm phôi ngọc, định ở lại trên núi nửa tháng, bây giờ đã bị nhỡ, tất nhiên phải trả phép đi học rồi. Cô ở đây, ngày nào bà ngoại cũng tìm mọi cách để làm ra món ngon cho cô ăn, lại còn phải chăm sóc bà bầu Hà Mỹ Tú, cô cũng không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho bà. Hơn nữa, sau này cô có chút việc ra ngoài lúc nào cũng phải giải thích với hai ông bà, cũng hơi phiền phức, chi bằng về trước, chờ có tiền rồi trang trí ngôi nhà ở chung cư Trường Ninh, tự mình chuyển qua đó.
Tề Tiểu Tô đồng ý trở về cùng bọn họ, Tề Tông Bình và Trần Đông đều thở phào nhẹ nhõm.
Thời tiết giữa tháng ba vẫn còn hơi lạnh, Tề Tiểu Tô ngồi ở ghế sau, kéo cửa kính xuống để hở một khe nhỏ, có gió thổi vào cảm giác thoải mái hơn một chút.
Chiếc xe mà Tề Tông Bình đang lái là loại second hand, lúc mua cũng không đến năm vạn tệ, từ lúc mua đến giờ đã dùng được hai năm, ông ta vẫn luôn muốn đổi xe nhưng hiện chưa thể có được nhiều tiền như thế.
Trên đường hai người này im lặng lạ thường, mãi đến khi nhìn thấy tòa nhà mà Tề gia đang ở, Tề Tông Bình mới trầm giọng nói: “Tiểu Tô, có phải cháu đã tìm gặp Tôn Long không?”
Cứ như vừa được bật công tắc có thể nói, Trần Đông lập tức quát hỏi: “Có phải mày bảo thằng đó đưa tiền cho mày không?”
Trong lòng Tề Tiểu Tô bỗng cười thầm, hóa ra là vì năm vạn tệ đó.
“Số tiền đó chẳng phải để cho cháu sao?” Cô thản nhiên nói.
Bất ngờ là, Tề Tông Bình lại ngăn cản cơn tức giận của Trần Đông, nói với cô: “Số tiền đó cháu cần thì cứ cầm lấy đi.”
Nghe vậy, Tề Tiểu Tô lập tức cảnh giác, ý gì vậy? Như thế này thật không bình thường.