Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 721 : Bí mật của chiếc nhẫn

Ngày đăng: 04:20 30/04/20


Bên trong phòng được bài trí theo phong cách Thượng Hải cũ, tuy trông có vẻ hơi lạc hậu, nhưng nhìn nơi đâu cũng toát ra sự xa hoa giàu có.



Rất có ý vị.



Hồng Tinh cảm thấy riêng cánh cửa của căn nhà này thôi đã lớn hơn so với căn nhà mà cô ta thuê rồi. Bước qua cửa, phòng khách ở bên trong càng lớn đến mức vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô ta.



“Chúng ta già rồi đều sợ lạnh, nên trong nhà phải trải thảm, tụi trẻ các cháu bây giờ không thích phong cách này lắm sẽ cảm thấy nhà ông bà lạc hậu, nhưng ông bà thấy không quan trọng, trong căn nhà lớn thế này chỉ có mình bà và ông cháu ở, thêm dì Hoa giúp việc nữa cũng chỉ có ba người ở, rõ ràng rất trống trải. Cũng may có con nhóc Yên Vũ thường về thăm ông bà.”



Bà Đường bảo Hồng Tinh để hành lý xuống rồi kéo cô ta ngồi lên ghế sô pha: “Đúng rồi, Yên Vũ là cháu gái của bà, nó cũng xấp xỉ tuổi cháu đấy, sang năm mới chắc con bé sẽ đến, lúc ấy bà sẽ giới thiệu hai đứa với nhau, chắc cháu sẽ nói chuyện hợp với nó, cả hai đứa đứa nào cũng ngoan, hiếu thảo và chu đáo cả.”



Hồng Tinh vẫn đang choáng ngợp bởi căn phòng nên chỉ biết vừa nghe vừa gật đầu.



Sau này cô ta sẽ ở nơi này sao?



Tại sao càng ngày cô ta lại càng có cảm giác không chân thực thế nhỉ?



Có phải cô ta đang ở trong truyện cổ tích không.



Đường lão cầm một cái hộp đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô ta rồi đặt chiếc hộp lên bàn trà.




Đường lão vội vàng hỏi: “Vậy sau này bố cháu có giao vật đó cho cháu không?”



Vốn dĩ bố cô ta làm gì có vật ấy, làm sao đưa cho cô ta được? Hồng Tinh lắc đầu: “Không ạ, về sau bố cháu nói lớn rồi mà còn đeo vật ấy thì hơi xấu hổ, nên bỏ ra. Cháu cũng không hỏi ông ấy đã để nó ở đâu. Ông à, đó là vật gì thế ạ? Nó rất quan trọng sao?” Hồng Tinh hỏi.



Đường lão gật đầu: “Đúng vậy, rất quan trọng! Nó là một cái nhẫn ngọc, nhưng nó không đơn thuần chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản như vậy, thực chất thì nó là một tín vật, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, cũng không biết cái tín vật kia còn có thể dùng được nữa hay không…” Đường lão thở dài, mở chiếc hộp ra.



Hồng Tinh còn tưởng trong hộp có vật gì quý lắm, ai dè bên trong chỉ có một tấm ảnh mà Đường lão không đưa cho cô ta xem, ông khẽ vuốt ve tấm ảnh chụp, sau đó thở một hơi thật dài.



“Ông Đường…”



Hồng Tinh rất muốn nhìn thấy thứ đó là gì, nhưng ở góc độ của cô ta chỉ có thể thấy được một góc nhỏ mang màu sắc trắng của món đồ, còn hình dáng cụ thể của nó như thế nào, cô ta không nhìn thấy được.



“Được rồi, không cần xem cái này nữa.” Đường lão lấy lại tinh thần, bỏ tấm ảnh vào trong chiếc hộp và khép nắp lại.



Bà Đường lau nước mắt, cầm hai tay Hồng Tinh, nói với vẻ kích động: “Tinh Tinh à, thế thì cháu có 50% khả năng là cháu gái ruột của chúng ta đấy. Món đồ kia, năm đó đích thân bà đeo lên cổ con trai, bà đã nói với nó nhất định phải bảo vệ thật tốt món đồ đó, không thể vứt đi, cũng không được tùy tiện cho người khác nhìn thấy.”



“Nhưng mà, sao một món đồ quan trọng như vậy lại để cho một đứa bé đeo ạ?” Hồng Tinh thấy khó hiểu.