Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 738 : Khai ra
Ngày đăng: 04:20 30/04/20
“Đường lão, cháu có chuyện muốn tâm sự riêng với ông.”
Trong lòng Chương Vân Tễ hơi có cảm giác nghi ngờ, vì vừa rồi hắn đột nhiên phát hiện trí nhớ của mình hơi mơ hồ, hắn nhớ rằng Đường lão tìm về được một người cháu trai, nhưng vừa nghe đến chuyện của Hồng Tinh, hắn lại thấy rõ ràng Đường lão đã tìm về được một cô cháu gái. Hiện giờ thấy Đường lão không có ý định công khai tuyên bố tin tức này nên ký ức của hắn hơi trở nên hỗn loạn, cuối cùng là tìm về được cháu trai hay cháu gái? Vậy cái người mà hắn nhớ được trước đó rốt cuộc là ai?
Chuyện ký ức mơ hồ trước kia cũng đã từng xảy ra, nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn. Cháu trai, cháu gái của Đường gia cứ qua lại trong tâm trí của hắn, cuối cùng khi hắn nhận cuộc điện thoại kia mới xác định được.
Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định phải nói chuyện với Đường lão.
Đường lão nhìn hắn rồi gật đầu: “Cháu là cháu trai của lão Chương, Vân Tễ hả? Tối hôm nay chỉ có một mình cháu tới thôi sao?”
“Không ạ.” Chương Vân Tễ vẫy tay với Đan Ninh Ninh ở bên cạnh: “Cháu có đưa cả em gái tới nữa.”
Đan Ninh Ninh cảm thấy hơi khó hiểu, kế hoạch lúc trước của Chương Vân Tễ rõ ràng là muốn để cô ta tiếp cận cháu gái Đường gia, còn anh ta sẽ không nhúng tay vào, nhưng giờ là như thế nào, tại sao lại thành anh ta chủ động? Nhưng thế này càng tốt hơn. Cô ta bước đến bên cạnh Chương Vân Tễ, ngoan ngoãn mỉm cười chờ anh ta giới thiệu mình.
“Em gái?” Đường lão đánh giá qua Đan Ninh Ninh, ừm, là một cô gái trông rất khá, nhưng gầy quá, trông không có phúc lắm, đến tuổi của bọn họ rồi lại thích những cô gái tươi trẻ có da có thịt hơn: “Em gái của cháu hình như ông đã gặp ở đâu đó rồi rồi, hình như là Linh Thù hả?”
Ông ấy vẫn còn nhớ Chương Linh Thù là một cô bé rất xinh đẹp giống như búp bê, nhưng không giống cô gái trước mặt này.
“Không ngờ Đường lão còn nhớ Linh Thù, con bé mà biết nhất định sẽ vui lắm đấy ạ.” Chương Vân Tễ nói: “Đây là A Ninh, là em gái nuôi cháu mới nhận. A Ninh, chào hỏi ông Đường đi.”
Đan Ninh Ninh học lễ nghi lâu như vậy rồi, trong trường hợp này cô ta có thể ứng phó rất tự nhiên, cô ta tiến lên lễ phép chào Đường lão, so với Hồng Tinh trước đó thì Đường lão cảm thấy cử chỉ của cô ta rất khá.
“Ừm, tới rồi thì cứ chơi cho vui nhé, bên kia có đồ ăn đấy, cứ tự mình đi chọn, đừng khách sáo.” Thật hiếm thấy được Đường lão dặn dò như thế, Đan Ninh Ninh dịu dàng mỉm cười, sau đó đi ra ngoài.
“Cháu nói cái gì? Cháu nói cháu từng nhìn thấy một người có dáng dấp rất giống bố của ông?”
Ánh mắt Chương Vân Tễ chuyển hướng đến một khung hình treo ở trong phòng khách.
Đó là bức ảnh chân dung chụp cha của Đường lão.
Bức ảnh chụp một ông cụ mặc bộ áo dài, mày rậm mắt to, gương mặt rất uy nghiêm, trong tay cụ cầm một cái tẩu bằng ngọc phỉ thúy, dáng ngồi ngay ngắn trang nghiêm, ánh mắt cụ sáng ngời.
Hắn nhớ tới người thanh niên trẻ tuổi đứng ở bên cạnh Tề Tiểu Tô kia, người đó không phải có dáng dấp rất giống ông cụ nhà họ Đường sao?
“Đúng vậy ạ, cháu cũng vừa mới nhìn thấy chân dung của ông cụ thì mới nhớ ra.” Chương Vân Tễ tiếp tục nói. “Nhưng, Đường lão à, hình như lúc trước ông đâu có treo chân dung của ông cụ đâu ạ?”
“Đúng thế, bình thường mà treo chân dung của cụ lên, ông vẫn luôn cảm thấy không quá thoải mái, thường thường mỗi năm cứ đến trước Tết ba ngày, ông mới cho treo chân dung của cụ. Cháu nói cháu gặp đứa trẻ kia ở đâu? Nó mấy tuổi rồi?”
“Chắc là khoảng hai mươi mấy tuổi ạ, cậu ta sống ở thủ đô, nhưng đang đến ngày Tết nên hình như về thành phố D rồi, chắc hẳn cậu ta là người của thành phố D.” Chương Vân Tễ nói.
Cũng là thành phố D!
Đường lão bỗng thấy tim đập rộn lên.
“Vân Tễ, cháu có biết nó không? Tên nó là gì? Trong nhà có cha mẹ không?”