Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 748 : Thoáng có nỗi buồn ly biệt

Ngày đăng: 04:20 30/04/20


“Thiếu soái, bản Hệ thống có nói gì đâu!” Hệ thống Tiểu Nhất vừa cảm giác được nó đang gặp nguy hiểm.



Rõ ràng tối qua nó vừa lập được công lớn đấy, đều do Tề Tiểu Tô hại cả! Sau này nhất định nó sẽ không thèm nói gì với cô nữa!



Tề Tiểu Tô vỗ lên lồng ngực rắn chắc của Vệ Thường Khuynh: “Thật ra, điều mà em muốn hỏi nhất chính là, nếu anh trở về Liên minh thì sẽ đưa cả Hệ thống Tiểu Nhất đi luôn à?”



Anh về bên kia chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn ở đây, người và việc cần phải đối phó ở đấy phức tạp hơn ở nơi này nhiều, nếu có Hệ thống Tiểu Nhất ở bên cạnh anh thì cô còn có thể yên tâm hơn một chút. Nhưng nếu Tiểu Nhất rời khỏi cô thì có phải cô và anh sẽ không còn liên hệ gì nữa?



Nghĩ tới điều này nên tâm trạng của cô hơi trùng xuống. Vì vấn đề này mà vừa rồi cô mới nhắc đến Mạt Na để dẫn chuyện.



Lúc này Vệ Thường Khuynh mới phát giác ra cô đã bắt đầu có những cảm xúc ly biệt, còn hơi luống cuống vì nó nữa. Anh hơi ngẩn ra, chẳng lẽ là do hôm qua Hệ thống Tiểu Nhất đã truy ra trí tuệ nhân tạo của đối phương và làm một cuộc phản kích tuyệt vời à?



Có phải cô cảm thấy anh đã giải quyết được hòm hòm chuyện ở đây, có lẽ sẽ tìm được một quặng mỏ nữa, có đầy đủ năng lượng, có phi cơ là anh có thể rời đi rồi không?



Hẳn là cô đang sợ hãi.



Sợ phải cách xa nhau.



Anh nhìn dáng vẻ cố tình giả vờ bình tĩnh, giả vờ ghen của cô, lại còn dùng chuyện của Mạc Na để uy hiếp anh mà trái tim anh đột nhiên mềm nhũn cả ra.



Anh thật hi vọng mình không cần phải trở về nữa.



Nhưng, anh bắt buộc phải quay trở về Liên minh các hành tinh một chuyến, năm đó còn rất nhiều chuyện anh chưa kịp xử lý, có một số việc anh nhất định phải báo cáo lên Lãnh đạo, nếu không sẽ có khả năng gây nguy hiểm cho Liên minh.



Liên minh là nơi anh được sinh ra và lớn lên nhiều năm, anh tuyệt đối không thể nhìn nó bị tan rã, biến mất trong vũ trụ mịt mờ.



Còn cả đám lính dưới quyền của anh nữa, anh làm tướng lĩnh cũng nên cho họ một lời giải thích.



Cả mẹ của anh nữa.
Trái tim của hắn như bị đánh một cú thật mạnh, hơi rụt vào, rồi lại vì cô mà nảy lên mãnh liệt.



Chúc Tường Đông chật vật rời ánh mắt sang nơi khác, đúng lúc hắn đối mặt với Vệ Thường Khuynh đang chậm rãi đi xuống cầu thang.



Vẻ mặt của Vệ Thường Khuynh rất bình thản, ánh mắt phẳng lặng mà mang theo sự chiếm hữu bá đạo.



Cô ấy là của tôi, ai cũng không đụng vào được, dù anh có yêu cô ấy đến mức nào đi chăng nữa.



Chúc Tường Đông nhún vai.



Hai người đàn ông ngấm ngầm giao tranh, Đổng Ý Thành, Chúc Tường Viêm, Đồng Xán và Hàn Dư đi tới đều nhìn thấy rõ ràng cảnh này. Chỉ có bà ngoại không hề hay biết gì cả, lải nhải với bọn họ: “Mấy đứa mau ngồi xuống ăn sáng đi, mấy người trẻ tuổi các con thường xuyên bỏ bữa sáng đúng không? Bà nói cho các con biết, thói quen này không tốt cho cơ thể đâu.”



Đổng Ý Thành vẫy tay với Tề Tiểu Tô: “Em gái, mau qua đây, anh nấu cho em món thịt viên chay này.”



Thịt viên chay là món sở trường của Tô Vận Linh, nó được làm từ tám loại nguyên liệu chay khác nhau viên thành cục tròn, hương vị của món ăn này rất ngon, vừa được cắn ngập miệng mà không sợ bị béo, đây là món mà trước kia Tề Tiểu Tô thích ăn nhất. Nhưng sau khi mẹ qua đời, đã nhiều năm rồi cô chưa được ăn lại nó, giờ đột nhiên nghe thấy Đổng Ý Thành làm món ăn này khiến Tề Tiểu Tô hơi sững sờ trong giây lát.



“Đột nhiên hôm nay A Thành nói muốn học làm món này, bà mới biết thì ra trước kia mẹ con vẫn hay làm món này cho con ăn.” Bà ngoại nói mà hai hốc mắt cũng đỏ lên: “Bà ngoại cũng không biết đâu, mặc dù món ăn này là bà dạy cho mẹ con, nhưng nó làm tốt hơn bà nhiều lắm, A Thành cũng làm giỏi hơn bà, nhanh mau vào ăn đi.”



Đổng Ý Thành kéo cô ngồi xuống, rồi nhanh chóng bê ra một bát nhỏ có món thịt viên chay, vì được làm từ các loại rau củ màu sắc khác nhau nên món này có rất nhiều màu, phía trên được rắc ít củ cải trắng và tưới đẫm nước dùng, trông rất đẹp, vừa nhìn đã thấy muốn ăn rồi.



“Thử một chút đi, anh cũng không biết có làm được giống như mùi vị của mẹ không nữa.” Đổng Ý Thành ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô.



“Vâng.” Tề Tiểu Tô dùng thìa múc một viên, đưa lên miệng cắn. Mùi vị rau củ thơm ngát cùng hương vị củ cải trắng trong veo lấp đầy trong miệng lập tức chinh phục vị giác, cũng làm cho hốc mắt của cô đỏ lên.



“Anh, giống hệt hương vị mẹ làm năm đó.”



Đổng Ý Thành vừa mỉm cười thì nghe thấy Lương Lệ đang đứng ở cửa, nói: “Tề tổng, Vệ thiếu, Đường lão ở thủ đô tới, nói là muốn tìm Đổng thiếu.”