Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 772 : Da mặt này phải dày đến mức nào chứ

Ngày đăng: 04:21 30/04/20


Bây giờ là phong đỏ như lửa, dưới mặt đất rung đẩy lá phong, lót một lớp dày trên nền đá xanh, khiến Tể Tiểu Tô cảm | thấy tùy tiện chụp một bức ảnh lá phong dưới đất thôi cũng đủ trở thành bức ảnh nghìn like rồi.



Trên tấm biển treo trước cửa quả nhiên viết ba chữ lớn, Xuân Thâm Viên. Phong cách thể chữ phóng khoáng, còn mang một chút tùy ý.



Khuyên đồng trên cửa lớn cũng khiến người ta cảm thấy rất khí thế.



Lúc Tế Tiểu Tô giơ tay chạm vào khuyên đồng mới phát hiện bên trong nó là một chiếc chuông cửa cảm ứng, bên dưới chỗ chạm vào của khuyên đồng có một tấm cảm ứng nhỏ, cô gõ nhè nhẹ chiếc khuyên đồng, liền nghe bên trong vang lên tiếng chuông cửa.



Chỉ vỏn vẹn một đơn âm du dương.



Khoan thai vang vọng ra ngoài.



Không gian bên trong chắc chắn không nhỏ. Trong lòng Tề Tiểu Tổ dâng lên sự mong đợi, cô thật sự rất muốn vào trong xem thử, bên trong là cảnh sắc tuyệt đẹp đến nhường nào.



Đợi một lúc sau, cửa lớn im ắng mở ra từ bên trong, giống như kiểu ảo giác mở ra cánh cửa lịch sử vậy. Điều này khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi hốt hoảng.



Một người đàn ông khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, mặc áo khoác màu xanh quân đội nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.



“Hai người tìm ai?”



Đổng Ý Thành đang định nói dựa theo cái cớ vừa rồi Tề Tiểu Tô đưa ra, nhưng Tế Tiểu Tô lại đi trước anh một bước hỏi: “Ông Biên có ở nhà không ạ?”



Đổng Ý Thành hơi sững sờ.



Trên đường đến, Tề Tiểu Tô đã nói sơ qua đại khái với anh, Vệ Thường Khuynh có một trưởng bối, xuất thân rất ghê gớm và giỏi giang, lúc còn trẻ tích lũy được gia tài bạc triệu, lại có sở thích mua nhà đất, tầm nhìn tốt vận khí tốt, đã mua được mấy căn nhà



khắp nơi. Nhưng sau đó vì bản thân có chuyện, không có tinh lực trông coi số nhà đất này, nên đã ủy thác cho Biến gia thay ông trông coi. Sơn trang Long Gia chính là một trong số đó, họ đã lấy lại từ tay Biến gia.
Cô vốn tưởng sơn trang Long Gia đã là hào trạch tuyệt đẹp rồi, bên phía thủ đô này nhiều lắm chắc cũng chỉ có sân trước sân sau thôi, không ngờ lại có một khu lâm viên hào nhoáng như vậy!



Khu lâm viên này há đâu chỉ trên trăm triệu?



Với giá nhà đất bây giờ, chắc cũng phải trị giá hơn cả tỷ.



Căn nhà như vậy, mặt mũi của Biên gia phải dày biết mấy mới dám chiếm làm của riêng chứ, còn xưng là nhà tổ tiên gia?



Lúc lão Diều kể những chuyện này với họ, Tề Tiểu Tô và Đồng Ý Thành tự nhiên cũng đã vào Xuân Thâm Viên.



Khu vườn rất rộng, hiện đang là mùa xuân, trong vườn trăm hoa vừa mới hé nụ, khu vườn xanh mướt những đóa hoa đào hồng nhạt e thẹn lấp ló, một chiếc cầu nhỏ bắc ngang, con đường nhỏ quanh co, khiến người ta vừa cảm thấy thoải mái vừa sợ lạc vào khung cảnh mê người này.



Lúc này họ cũng chỉ mới vào tiền viện, chẳng qua chỉ vừa mới nhìn thấy một phần cảnh sắc trong đó.



Nếu có thể tản bộ trong làm viện, vậy chắc cũng xem như một chuyện vui trong đời rồi nhỉ?



Lâm viên này, ban đầu rốt cuộc Vệ Long Kỳ làm thế nào để mua được vậy? Hay đây chính là sản nghiệp tổ tiên của Vệ gia? Vừa nghĩ đến khả năng này, Tể Tiểu Tô liền cảm thấy có lẽ có thể thử điều tra lại một chút về nguồn gốc của Xuân Thâm Viên này.



Có lẽ có thể tra được lại lịch thân phận của Vệ Long Kỳ?



“Lão Diều, ông sống trong Xuân Thâm Viên này sao?” Đổng Ý Thành hỏi.



“Đâu có” Lão Diều lắc đầu: “Không giấu gì hai người, tôi thật sự không dám sống ở đây, khu vườn rộng lớn như vậy chỉ một



mình tôi sống, buổi tối vắng vẻ biết mấy? Tôi có một căn nhà nhỏ cách đây không xa, vợ cùng con trai và con dâu đều sống ở đó, buổi tối tôi sẽ về đó ngủ. Căn nhà này không phải dành cho những người như chúng tôi sống, trong nhà đều là phụ nữ trẻ em, tôi không yên tâm, nếu đưa họ đến đây sống cũng không thể nào, lỡ như cháu của tôi tùy tiện hái một bông hoa thôi, tôi cũng không đền nổi”