Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 789 : Nếu tôi từ bỏ
Ngày đăng: 04:21 30/04/20
Lợi Nam nổi giận, lao như tên bắn về phía trước, túm lấy cổ áo của gã hạ lưu vừa rồi, siết chặt nắm đấm vung vào mặt
hắn.
Không ai ngờ Lợi Nam lại giống hệt trong lời đồn, thật sự bất chấp thân phận, bất chấp địa vị, bất chấp quan hệ lợi ích, chưa nói tiếng nào đã ra tay.
Bọn họ có thể đến đây đều là những người thế nào chứ?
Có thể bố mẹ của họ đều là người trên cùng chiến tuyến với Sở trưởng Lợi, hoặc hai bên đang duy trì hòa bình trên một mặt nào đó, đều không thể tùy tiện phá vỡ.
Nhưng anh chàng Lợi Nam ăn chơi trác táng này quả là không màng gì cả.
Tên đó vội kêu lên một tiếng: “Lợi Nam, nếu mày dám ra tay, bố của tao sẽ không buông tha cho mày đâu!”
Có người khác kêu lên: “Lợi thiếu, bố của Ngô Đồng trước Tết vừa mới ăn cơm cùng với Sở trưởng Lợi đấy!”
Nói như thế. Lợi Nam chắc đã hiểu ra. Sở trưởng Lợi không tùy tiện ăn cơm với ai, nếu thật sự cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, vậy đó chắc chắn có chuyện quan trọng.
Nếu một cú đấm này của Lợi Nam phá vỡ quan hệ hợp tác giữa hai bên, vậy...
“Bố mày thèm vào quan tâm nhiều vậy à!” Lợi Nam lại hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Ngô Đồng: “Ai dám ức hiếp em gái của tao, tao sẽ không tha cho kẻ đó!”
Nói xong nắm đấm của anh liền định giáng xuống.
Đột nhiên cổ tay anh bị người ta giữ lại.
Lợi Nam xoay đầu nhìn lại, liền thấy ánh mắt bình tĩnh của Tể Tiểu Tô.
Anh đã nói sẽ làm chỗ dựa cho cổ mà?
Hệ thống Tiểu Nhất cạn lời nói: “Vậy cô cũng không thể tùy tiện là đánh... Được được được, dù sao Thiếu soái chắc chắn cũng không để cố chịu uất ức, nếu Hạ Trần Anh thật sự tự tìm đường chết, nhưng mà cô đánh xong cứ trốn vào không gian, đợi Thiếu soái trở về rồi tính.”
Hạ Nông đáng sợ, nhưng thiếu soái chắc chắn sẽ không nỡ để Tế Tiểu Tô chịu chút uất ức nào.
Hơn nữa, Hạ Nông đáng sợ thì đáng sợ, nếu không phải Thiếu soái lo lắng thay đổi lịch sử quá nhiều, thì đâu cần sợ hắn chứ.
“Tiểu Tô, nhìn kìa, Xuân Thâm Viên này quả thật đẹp đến kinh người, nếu Vương phi đến đây chắc chắn sẽ rất thích” Giọng của Lợi Nam kéo sự chú ý của Tề Tiểu Tô trở về Xuân Thâm Viên.
Vừa ngước mắt liền nhìn thấy cả một rừng hoa rộng lớn. Nhã lan đủ màu sắc, bên dưới cánh hoa có màu hồng, màu trắng, còn có cả màu hồng phấn, từng đóa từng đóa to nở trên cành.
Vừa tao nhã thanh lịch vừa mộc mạc thanh đạm, nhưng so với những đóa hoa kiều diễm khác lại tự có một cốt cách riêng của minh.
“Đây là hoa mộc lan, cũng có giá trị dược liệu nhất định” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Hoa mộc lan? Hoa mộc lan nở rộ như vậy đúng là rất bắt mắt, Tê Tiểu Tô bỗng chốc cảm thấy rất thích rừng hoa này. Giữa rừng hoa có một con đường nhỏ được rải sỏi trắng, uốn lượn quanh co, dẫn đến nhiều cánh cổng kiểu cổ khác.
Xa hơn một chút lại là một rừng hoa rộng lớn nữa, muốn hoa khoe sắc, vô cùng sặc sỡ. Mùa xuân ở thủ đô vốn muộn hơn vùng Giang Nam, chổi xanh và trăm hoa vốn không thể nhìn thấy sớm như vậy, nhưng trong khu vườn này không khí mùa xuân lại giống hệt vùng Giang Nam, cảnh xuân rực rỡ đó cứ từng tầng từng tầng lần lượt mở ra trước mắt.
“Khu vườn đầu tiên đã đẹp như vậy rồi, không biết bên trong rốt cuộc sẽ đẹp đến mức nào?” Bên cạnh cũng có những vị khách khác đang đi đến.
“Chuyện này không cần nghĩ nhiều, Biên gia sẽ không mở hết tất cả các khu vườn đầu, nghe nói hôm nay chỉ mở khu vườn đầu tiên tên Xuân Nghênh Tiểu Trúc này và khu kéo dài đến suối nước nóng thôi, sẽ không mở những nơi khác.”
“Vậy cũng đủ rồi, đi đi đi, chúng ta mau đến phía Xuân Nghênh Tiểu Trúc, nghe nói hôm nay cô Hạ đã mời đầu bếp từ Pháp về đặc biệt chuẩn bị thức ăn hôm nay, còn có một trò chơi nhỏ, người thua sẽ phải giúp đầu bếp bế thức ăn bổ rượu” Một cô gái nói.