Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 792 : Anh ta chết rồi

Ngày đăng: 04:21 30/04/20


Vốn dĩ Tề Tiểu Tô không định nhanh như vậy đã lấy Xuân Thâm Viên ra để nói, nhưng Chương Linh Thù đã nhắc đến, cố không nói cũng có lỗi với cơ hội này.



Tế Tiểu Tô đứng dậy, ngắm nhìn cảnh đẹp của Xuân Thâm Viên, nhếch môi, nhìn sang Hạ Trần Anh, không chút khách khí hỏi: “Kỳ thật tôi thật sự không hiểu, lâm viên mượn của người khác, cũng được xem như vinh quang



Lâm viên mượn của người khác...



Câu nói này khiến gương mặt Hạ Trần Anh nóng bừng lên.



Họ vì quá quý trọng Xuân Thâm Viên này, thế nên từ tận đáy lòng luôn cảm thấy, có thể sở hữu Xuân Thâm Viên này chính là tượng trưng của địa vị và có thể tổ chức tiệc ở đây, cũng là một kiểu có mặt mũi.



Chính là xa hoa.



Nhưng họ chưa từng nghĩa kỹ về từ “mượn” này.



Bây giờ bị Tế Tiểu Tô chỉ ra như vậy, họ lại cảm thấy không có lời nào để nói, hơn nữa còn cảm thấy rất có lý. Đúng vậy, lâm viên này chẳng qua cũng chỉ là mượn thôi!



Có hào hoa hơn, bình thường có khó vào hơn nữa, cũng không liên quan gì đến hai chữ quyền quý! Nếu thật sự muốn nói Xuân Thâm Viên tiêu biểu cho quyền quý, chỉ có thể nói là Biến gia!



Giống như quần áo mới của hoàng đế, vẫn luôn tự lừa mình lừa người, thật ra chỉ cần một câu sẽ có thể bị vạch trần.



Xuân Thâm Viên đi mượn của người khác, rốt cuộc có gì để khoe chứ?



Hạ Trần Anh cũng vì thế trút giận lên Biên gia và Chương Linh Thù.



Xuân Thâm Viên này đúng ra phải là của Hạ gia!



Chương Linh Thù có biết cách nói chuyện không vậy?



Thật tức chết mà.
Hạ Trần Anh hét lên: “Tề Tiểu Tô, có phải có quá đáng quá rối không! Sao cô lại đánh người ngay trong tiệc sinh nhật của tôi như thế hả?”



Biên Hải Thành hơi nhếch môi, nháy mắt ra hiệu với một thanh niên đứng gần đó.



Thấy Tề Tiểu Tô thật sự ra tay như vậy, trong lòng hắn lại thấy nhẹ nhõm, rất tốt, tốt nhất nên trực tiếp đuổi cô ra khỏi Xuân Thâm Viên! Hắn vốn không ủng hộ Hạ Trần Anh mới Tề Tiểu Tô, chỉ là không có lập trường để nói, bây giờ thì được rồi.



Anh chàng đó nhận ánh mắt của hắn, lập tức cất giọng nói: “Tôi thấy, cố tình đả thương người khác, hay là báo cảnh sát đi!” Sau đó hắn ta bước sang, quỳ xuống kiểm tra vết thương của Ngô Đồng, dùng cơ thể của mình che chắn, trong ngón tay có một ánh sáng sắc nhọn màu bạc lóe qua, bàn tay hắn ta duỗi về phía đầu của Ngô Đồng.



Ngô Đồng thoảng kinh hãi trừng to mắt.



“Không hay rồi, Ngô Đồng! Ngô Đồng cậu sao thế?” Gã đó đột nhiên lớn tiếng hét lên.



Tất cả mọi người đều cảm thấy không ổn, lập tức có người vây đến xem.



Trong lòng Biên Hải Thành chợt nghiêm nghị, cũng lập tức sải bước qua đó, đẩy anh chàng đó ra. Đôi mắt Ngô Đồng đang trừng to hết cỡ, nhưng lại chẳng hề cử động.



Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn sang Tế Tiểu Tô: “Anh ta chết rồi!”



Tất cả mọi người đều rùng mình.



Chết rồi?



Nguyễn Dật Quân cũng không dám tin, hắn mím chặt môi bước qua, quỳ xuống đưa tay ấn lên cổ của Ngô Đồng, cũng chợt trở nên nghiêm túc, đứng dậy, thần sắc nghiêm trọng nhìn sang Tể Tiểu Tô.



Hắn từng đánh nhau với Tề Tiểu Tô, tuy công phu của Tề Tiểu Tô không bằng hắn, nhưng đối phó một người bình thường tuyệt đối có thể xem là cao thủ. Chỉ là, một chiếc đĩa đã có thể dồn người ta đến chỗ chết, chuyện này...



“Chết người?” “Ngô Đồng bị đập chết rồi!” Có một giọng nữ hét lên thất thanh. Tiết xuân, se se lạnh.