Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 8 : Thanh xuân - Hotboy năm đó
Ngày đăng: 04:12 30/04/20
Trước đây, mỗi khi nhớ đến Chu Thuần, Tề Tiểu Tô luôn nghĩ, nếu năm đó cô tới buổi hẹn ấy, liệu có bắt đầu yêu sớm luôn không nhỉ? Chu Thuần là hotboy năm đó cơ mà, nếu cô hẹn hò với hotboy, liệu có nằm mơ cũng mỉm cười mà tỉnh dậy luôn không? Cô còn nhớ rõ, năm đó mình cực thích, cực thích Chu Thuần.
Nhưng khi cô quay trở lại “năm đó”, khi Chu Thuần trong hồi ức đó sống động đứng trước mặt cô, ánh mắt như đang cười thế này, cô lại cảm thấy trong lòng như có chút hụt hẫng.
Thì ra, tuy cô quay về rồi, nhưng cảm xúc, tâm trạng vẫn không thể nào quay trở về năm 18 tuổi được nữa. Nhìn thấy Chu Thuần, cô không còn đỏ mặt, tim nhảy lên như năm đó mà lại có loại cảm xúc hoài niệm và cảm thán.
“Sao thế, anh làm em sợ à?” Thấy cô ngẩn ngơ nhìn mình, Chu Thuần đi về phía cô, đến khi chỉ còn cách cô khoảng ba bước mới dừng lại.
Lúc này Tề Tiểu Tô mới bừng tỉnh, “Chu Thuần, sao anh lại ở đây?”
Chu Thuần đưa tay ra, nhặt một phiến lá rơi trên tóc cô xuống, không trả lời câu hỏi của cô, mà lại nhìn tóc cô, khẽ nói: “Tề Tiểu Tô, em nuôi lại tóc dài được không?”
Khuôn mặt và ngũ quan của cô đều rất đẹp, nhưng kiểu tóc cũng ảnh hưởng rất lớn đến ngoại hình, một mái tóc ngắn rối tung không có chút thẩm mỹ nào thế này làm giảm vẻ đẹp của cô đến mấy cấp.
Nếu cô để tóc dài, nhất định sẽ còn xinh hơn Hoàng Vũ Chân, hoa hậu giảng đường hiện giờ nhiều.
Tề Tiểu Tô ngớ người ra một chút.
Ngày xưa, buổi sáng hôm nay, Chu Thuần đâu có đứng ở đây chờ cô, đương nhiên cũng chưa từng nói với cô câu này. Giờ phải làm sao, sao tự dưng lại như gặp phải nam chính trong phim thần tượng thế này?
Cô hơi nghiêng đầu tránh tay cậu, “Chu Thuần, sao đột nhiên anh lại hẹn em đi hiệu sách?” Nếu đã gặp rồi, giờ vẫn còn sớm, ở đây không có ai, cô hỏi luôn cho xong.
Nghe cô hỏi vậy, Chu Thuần bật cười, “Kỳ trước thành tích của em kém đi rất nhiều, anh đưa em đi mua mấy quyển sách ôn tập.”
Câu này cô nói không đầu không đuôi, người khác đều không biết cô có ý gì, nhưng Chu Thuần lại hiểu. Cậu nhìn Tề Tiểu Tô, hơi nhướng mày.
Ánh nắng buổi trưa vừa khéo chiếu vào hành lang, hắt lên khuôn mặt thanh xuân của thiếu nữ, quả nhiên, bỏ qua kiểu tóc kia, là có thể nhìn thấy làn da trắng như ngọc, đôi mắt đen sáng, sống mũi vừa cao vừa nhỏ xinh, cánh môi như đóa hoa kiều diễm của cô.
Vẻ đẹp của Tề Tiểu Tô không chỉ ở dung nhan của cô mà là tỉ lệ toàn thân của cô, mỗi đường cong đều tuyệt đẹp. Giống như hiện giờ cô đang hơi ngẩng đầu lên, đường cong từ cằm đến cổ vừa mềm mại vừa xinh đẹp.
Lúc trước cô quá im lặng, thu mình, không có ai chú ý đến cô, bây giờ cô dũng cảm đứng trước mặt họ, đứng dưới ánh mặt trời thế này, đột nhiên Chu Thuần lại hơi lo lắng, lo sẽ có người khác phát hiện ra sự tuyệt vời của cô.
Trong sự lo lắng như vậy, cậu cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức đi về phía cô, sau đó đưa tay túm lấy cánh tay cô, kéo cô đi về phía cầu thang bộ: “Vậy thì sớm đi, ngay bây giờ.”
Tề Tiểu Tô bị cậu túm lấy vội vàng xuống cầu thang, lại sải bước như bay ra khỏi cửa trường, trên đường đi không biết bị bao nhiêu người nhòm ngó.
“Này, Chu Thuần, anh không sợ bị chủ nhiệm gọi lên phòng giáo vụ uống trà à?” Ban ngày ban mặt mà kéo tay nhau chạy ra ngoài trước mặt bao nhiêu người thế này có ổn không?
Chu Thuần đáp: “Phải đi thì cùng đi.”
Tề Đan Thần đứng từ xa nhìn thấy bóng hai người họ đều sững cả người, dụi dụi mắt không dám tin. Đó là Tề Tiểu Tô và Chu Thuần à?
Không không không, làm sao có thể thế được?
Nhưng ngay sau đó, mấy học sinh nữ trước mặt đều nhỏ giọng kêu lên: “Ôi trời ơi, cô nàng mà Chu Thuần kéo đi là ai vậy? Hotboy của chúng ta chưa có bạn gái cơ mà?”