Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 815 : Cướp đồ Trong tay long hổ
Ngày đăng: 04:21 30/04/20
Cô thật sự định đến bản doanh của Cung Phiên Long xem xem. Cô có dự cảm, ở nơi đó cô mới có thể có thu hoạch khổng lồ!
“Một mình cô có thể bảo đảm được an nguy không?” Giọng Đồng Xán căng lên, anh ta thật sự muốn gào lên với cô, nhưng thân phận của anh ta là vệ sĩ, không phải là nhân vật như Vệ thiếu. Có tức giận, có lo lắng thế nào cũng không thể trái với hành vi chuyên nghiệp thường ngày của một người vệ sĩ được.
Chỉ có thể nhịn.
Hàn Dư ở bên cạnh nghe mà khóe miệng giật giật, anh ta đã có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Đồng Xán rồi.
Tề Tiểu Tô nói: “Đồng Xán, tôi có thể bảo đảm tôi sẽ không bị nguy hiểm gì về tính mạng. Chuyện này nghe tôi đi, nếu như Chúc lão đại và anh Nam đến, các anh cũng phải khuyên bọn họ, đợi tin tức của tôi.”
Nói xong cô cúp điện thoại.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều thở dài.
Có một bà chủ lớn gan làm loạn như vậy cũng thật là nhọc lòng.
Ông Hạ nhận được điện thoại của cảnh sát khu vực thật sự không dám tin.
“Cô Hạ bị tai nạn nghiêm trọng, bây giờ xe cứu thương đã tới rồi, đồng nghiệp của chúng tôi đang cứu người, trong xe có tổng cộng ba người, bao gồm cả cô Hạ, ngoài ra là một nam một nữ nữa, tài xế và cô gái bên ghế lái đã cứu ra rồi...”
“Anh nói là con gái tôi ngồi một mình ở đằng sau à? Tại sao không cứu nó trước? Mặc kệ hai người kia đi, toàn lực cấp cứu con gái tôi! Tôi sẽ đến đó ngay!”
Ông Hạ cúp điện thoại, lại lập tức gọi điện thoại cho Hạ Nông.
“Trân Anh xảy ra chuyện rồi.”
“Chú ba, chuyện này nhất định phải tra ra rõ ràng!”
Hạ Nông gật đầu, nói với Đồn trưởng Mẫn: “Hiện trường có tra ra gì không?”
“Tất cả camera đều bị tắt, đồng nghiệp đang lấy chứng cứ dấu vết ở mặt đường, bởi vì thời gian muộn rồi, đoạn đường đó vốn dĩ cũng tương đối yên tĩnh, hai bên đều không có khu dân cư, cho nên không có ai nhìn thấy tận mắt.” Đồn trưởng Mẫn lại toát mồ hôi lạnh. Vụ án này rất khó tra.
“Phế vật!” Hạ Nông mắng một câu.
Có điều, hắn cũng không trông chờ gì cái đồn công an khu vực này có thể tra được, hắn có người hắn có thể sử dụng.
Tề Tiểu Tô gọi điện thoại xong lại vào không gian, dứt khoát ngủ một lúc, sợ sau nửa đêm nay muốn cũng không có thời gian mà ngủ nữa. Còn Hệ thống Tiểu Nhất thì vẫn đang tiếp tục thử mật mã.
Lại nói Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào thuận lợi lấy được cái hộp kia về, cái hộp bị ép hơi biến dạng, phía trên còn dính máu. Nhưng điều này không thể áp chế được sự hưng phấn trong lòng bọn họ.
“Không ngờ vật này thật sự nằm trong tay chúng ta rồi! Chúng ta tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được rồi!” Bạch Thế Tuấn cũng bỏ vẻ bình tĩnh kiềm chế bình thường đi, vô cùng hưng phấn.
Nghê Hào giơ tay ra, run rẩy xoa lên cái hộp, giọng cũng hơi run: “Lão Bạch, ông nói Long Gia và ông chủ của chúng ta đều đang tìm thứ này, bây giờ chúng ta coi như là đoạt được bảo vật từ trong tay bọn họ, có phải nên đi mau không?”
“Đi thì nhất định phải đi, chúng ta nhìn một cái đã, nhìn một cái rồi đi. Lộ trình đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, ra đến nước ngoài sẽ có người tiếp ứng, có điều, công ty và tài sản của ông đều không động đến chứ? Tôi đã nói mãi với ông rồi đấy, chúng ta chỉ mang thứ này đi, không có bất kỳ hành động gì với công ty cả, trên người chỉ mang theo ít tiền, như vậy người ta sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì cả. Sau khi đi rồi tiền thu được ở bên ngoài cũng đừng mang về, sau này chúng ta sẽ đi từng bước từng bước một, như vậy sẽ không dễ xảy ra chuyện.”
“Được rồi lão Bạch, ông thận trọng quá đấy! Tôi không động gì vào công ty cả, tiền cũng không động, yên tâm đi.” Nghê Hào nói rồi xoắn xuýt: “Nhưng mà chúng ta thật sự không mang gì theo như vậy sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, há chẳng phải là giang sơn và tiền bạc kiếm nửa đời đều mất hết à?”
“Ông không tin tôi đến thế cơ à?”