Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 82 : Hổ phách cực phẩm

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Cho đến khi ra khỏi không gian, Tề Tiểu Tô vẫn cảm thấy không bình tĩnh lại được. Khoa học kỹ thuật của thế kỷ 22 phát triển đến mức này sao? Thật đáng sợ.



Nhưng hiện giờ cô lại nghĩ đến một chuyện khác, chợt cuống cuồng lao về phía đống bột kia, “Anh nói trong này có ngọc bích cơ mà? Ở đâu? Chẳng lẽ Hệ thống hấp thụ nó luôn rồi sao?”



“Không đâu.”



Tề Tiểu Tô đảo loạn đống bột kia lên, nhanh chóng tìm thấy một viên đá hình tròn, nhưng nói nó là một viên đá thì coi thường nó quá, làm gì có viên đá nào đẹp như vậy chứ!



Viên đá đó vàng óng ả, là một viên ngọc nhẵn bóng, trơn láng! Là kiểu vàng sáng bóng, giống như được bôi một lớp dầu màu vàng lên trên vậy, nhìn vô cùng xinh đẹp, cực kỳ tinh xảo.



“Đây là cái gì?” Ánh mắt cô bị thu hút đến mức như hơi mờ đi.



Vệ Thường Khuynh nhìn cô, lại cảm thấy đôi mắt cô còn đẹp hơn cả viên ngọc hổ phách kia.



“Đây là hổ phách, nhìn phẩm chất này, hẳn là hổ phách thượng đẳng.”



“Có đắt không?” Cô hỏi tiếp một câu, “Đại khái có thể đáng giá bao nhiêu tiền? Tôi nói cho anh biết nhé, vì mua viên đá to này về, tôi đã ngốn sạch cả tám mươi tám vạn tôi kiếm được lúc trước với bảy mươi mấy vạn của cậu út tôi rồi đấy. Nếu viên đá này mà không đáng giá chừng đó tiền, cậu út tôi sẽ chôn sống tôi đấy.”



“Làm gì khoa trương đến mức chôn sống chứ?” Vệ Thường Khuynh không nhịn được cười. “Yên tâm đi, một viên hổ phách cực phẩm thế này không rẻ được đâu, hơn nữa, viên đá to thế này chắc chắn có thể kiếm lại tiền mua phôi đá cho cô.”



Tề Tiểu Tô chợt cười híp cả mắt.



“Tốt quá, còn không cần tách đá luôn, cứ đem đi bán là được!” Cô lập tức nhấc balo của mình lên, “Đến trường tìm thầy Bạch, nhờ thầy ấy giới thiệu người mua tốt giúp tôi.”



Thấy cô hào hứng nói muốn đi tìm Bạch Dư Tây, không biết vì sao, trong lòng Vệ Thường Khuynh hơi khó chịu, “Thế thì thà cô đi tìm luôn Nghiêm lão còn hơn.”



Tìm Nghiêm lão á?




“Chuyện gì thế ạ?”



“Em đến phòng giáo vụ với tôi.”



Chờ đến phòng giáo vụ rồi, Dương Linh Linh quan sát cô một chút, không khỏi nói: “Tề Tiểu Tô, đúng là em xinh đẹp hẳn lên thật.”



“Đâu có ạ, em vẫn là em mà.”



“Em đừng có chối, em có biết đã xảy ra chuyện gì không?” Vẻ mặt Dương Linh Linh nghiêm túc hẳn lên.



Thấy cô ấy như vậy, Tề Tiểu Tô hơi ngẩn người, xảy ra chuyện gì chứ?



“Tề Tiểu Tô, tôi luôn cảm thấy rằng, tuy thời gian này thành tích của em xuống dốc rất nhiều, nhưng dù thế nào cũng là đứa trẻ ngoan, có một vài chuyện em nên cẩn thận cân nhắc cho rõ ràng. Giờ em vẫn còn trẻ, có lẽ sẽ cảm thấy chẳng có gì quan trọng cả, nhưng sau này em sẽ hiểu, nếu không có tự trọng, thì cuộc đời này coi như bỏ đi cả.”



Không tự trọng ư?



Tề Tiểu Tô nghe mà ong cả đầu.



“Tuy vật chất có thể đủ để khiến con người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng vật chất không thể trở thành tôn chỉ của em được.” Dương Linh Linh lại nói tiếp: “Em không thể lầm đường lỡ bước như thế, cô không muốn nhìn thấy em sa ngã như vậy.”



“Sa ngã ấy ạ?” Tề Tiểu Tô nhướng mày, “Cô Dương, rốt cuộc cô đang nói gì thế ạ?” Sao cô lại sa ngã?



Đúng lúc này, chuông tan học vang lên.



Dương Linh Linh do dự một chút, dường như cảm thấy sắp có người quay về phòng rồi, tiếp tục nói chuyện này cũng không tiện, đang muốn để cô về trước thì có một người sải từng bước dài tiến vào trong phòng giáo vụ, cũng chính là Tằng Chí, giáo viên ngữ văn của Tề Tiểu Tô. Vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, ông ta thoáng sững người một chút, sau đó trên mặt lại đầy vẻ phẫn nộ.