Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 831 : Gặp mặt - đau lòng
Ngày đăng: 04:21 30/04/20
Vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của Cung Phiên Long trong phòng.
Tề Tiểu Tô suy nghĩ rồi vẫn quyết định chạy nhanh vào, tìm được căn phòng truyền ra âm thanh kia, cô nhấc chân đạp bay cửa.
Rầm một tiếng, Tề Tiểu Tô đồng thời nghiêng người làm ra động tác phòng hộ, nhưng bên trong vẫn vang lên tiếng gào của Cung Phiên Long, không có gì thay đổi.
Điều này thật sự không hợp với lẽ thường.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Lão ta đã chạy rồi!”
Chạy rồi?
Tề Tiểu Tô ngẩn ra, lập tức xông vào, quả nhiên, cả căn phòng không có góc nào để trốn, toàn bộ đều là máy móc và một cái bàn thí nghiệm phía dưới trống không, đã không có một ai ở đây nữa rồi.
“Không thể nào! Không thể nào!”
Nhưng giọng Cung Phiên Long vẫn vang lên ở trong phòng, giống y như vừa rồi.
Giọng của lão ta truyền ra từ một cái máy.
“Chết tiệt, lão ta lại còn ghi âm lại!” Tề Tiểu Tô đá cái ghế bên cạnh: “Tiểu Nhất, cậu có thể tìm được lão ta không?”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Lão ta mang theo trí tuệ nhân tạo, chắc đã dùng toàn bộ năng lượng để che đậy tung tích của mình rồi, tạm thời bản Hệ thống cũng không tìm được.”
“Vậy cứ để cho lão ta chạy như thế à, đáng ghét!” Tiểu Tô mắng một tiếng. Thật không ngờ Cung Phiên Long lại xảo quyệt như vậy, đã đến nơi này rồi, cơ quan phòng ngự đã bị phá hết rồi mà vẫn có thể chạy được.
“Ở đây chắc là có mật đạo.”
“Bỏ đi, chúng ta vẫn mau ra sau núi thôi, không thể để cho lão ta mang những thứ đó đi được!” Thứ Tề Tiểu Tô luôn nghĩ đến là bàn điều khiển phi cơ và mảnh vỡ chiến giáp của Thiếu soái.
Những thứ đó quan trọng hơn Cung Phiên Long.
“Tiểu Tô, em đang ở đâu?” Tiếng của Vệ Thường Khuynh truyền đến.
“Thiếu soái đến rồi, tốc độ thật nhanh, đúng không hổ là Thiếu soái nhà tôi.” Hệ thống Tiểu Nhất ca ngợi.
“Chạy rồi thì thôi, sau này chúng ta sẽ bắt hắn, em không sao là tốt rồi.” Đổng Ý Thành vỗ vai cô.
Tề Tiểu Tô cười với anh.
Lúc này, Vệ Thường Khuynh nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, anh huỷ những thứ này.”
“Huỷ? Không có tác dụng gì sao?” Tề Tiểu Tô còn tưởng đồ của Cung Phiên Long ít nhiều cũng có chút tác dụng nữa cơ.
“Đối với chúng ta mà nói cấp bậc của những thứ này quá thấp, vô dụng.” Vệ Thường Khuynh phất tay với bọn họ.
Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô đi ra ngoài.
Chỉ một lát đã nhìn thấy trong phòng bốc lên tia lửa, sau đó mấy tiếng nổ vang lên, Vệ Thường Khuynh lao ra như mũi tên, ở sau lưng anh, căn phòng ngập tràn ánh lửa kia tiếp tục phát nổ, sau đó ầm một tiếng rất lớn, lửa mạnh bốc lên.
Ánh lửa chiếu sáng một mảnh trời đêm.
Căn phòng này bị phá hủy hoàn toàn.
Bọn họ chạy ra sau núi, dọc đường Hệ thống Tiểu Nhất hạ tất cả các cơ quan có thể khống chế được, những cái còn lại thì một mình Vệ Thường Khuynh xử lý hết, Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô chỉ cần đi theo sau.
Dọc đường đi, bọn họ còn nhìn thấy hai thi thể vệ sĩ của Cung Phiên Long, Tề Tiểu Tô nhận ra chính là hai gã trước đó đuổi theo cô ra sau núi.
Xem ra bọn họ thật sự chưa từng đến sau núi, đến cơ quan ở chỗ nào cũng không biết, vô tình đạp trúng.
Cung Phiên Long căn bản không đối đãi với bọn họ như người mình.
Đi sâu vào trong nữa, bọn họ nghe thấy tiếng nói chuyện.
Ít nhất có bảy tám người đang nói.
“Có phải sơn trang xảy ra chuyện rồi không? Cứ nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ mãi.”
“Cho dù có đúng là xảy ra chuyện hay không, ông chủ đã nói rồi, nhiệm vụ của chúng ta chính là tử thủ nơi này, chuyện bên đó không liên quan tới chúng ta.”