Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 842 : Một âm mưu
Ngày đăng: 04:22 30/04/20
“Theo những gì tôi biết về Cung Phiên Long, không thể nào lại có chuyện lão ta không biết anh trốn trên phi cơ của lão được?”
Vệ Thường Khuynh nói. Cung Phiên Long là một người rất thận trọng, có người trốn trong phi cơ lẽ nào lão lại không phát hiện ra? Sau khi xuyên không tới đây, chắc chắn lão sẽ phải kiểm tra phi cơ một lượt, đáng ra lúc đó cũng phải phát hiện ra chứ?
Mạt Ca Lạc đáp lại: “Lúc đó tôi nhân lúc hỗn loạn mà chui lên, Cung Phiên Long có vài thuộc hạ bất đồng ý kiến với lão, khi ấy còn đang cãi nhau rất kịch liệt, họ còn làm ầm làm ĩ lên đòi đầu quân về phe cậu, không biết sau này cậu có gặp những người đó không?” Nói đến đây, anh ta dừng lại trong một lát: “Có điều, cậu cũng ở đây, có lẽ những chuyện sau đó cậu cũng không biết được rồi.”
Tề Tiểu Tô hỏi anh ta: “Nếu như lúc ấy Cung Phiên Long cũng tiến vào lỗ sâu* đến thế kỷ 21, tại sao tôi lại có cảm giác là lão ta cứ như đến đây từ rất lâu rồi vậy?”
* Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian.
“Vệ Thiếu soái nói hết cho cô biết rồi à? Cô là người của thế kỷ 21 sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật không ngờ Vệ thiếu soái lạnh lùng lại đi đính hôn với một người cổ đại.” Mạc Ca Lạc lắc lắc đầu.
Tề Tiểu Tô nhất thời có cảm giác vạch đen đầy đầu.
Trong mắt họ, cô là một người cổ đại sao? Về lí là như thế, nhưng thực sự nghe thấy cách gọi này từ miệng anh ta thì cũng thật là kì cục! Cô chỉ là một thiếu nữ của thế kỷ 21, kể cả tâm hồn cô thì cũng chỉ mới hai mấy tuổi thôi mà.
“Lúc đó hai chúng tôi rơi xuống biển.” Mạt Ca Lạc không hề để ý đến oán hận trong lòng Tề Tiểu Tô lúc này, lại nói tiếp: “Phi cơ của Cung Phiên Long đã bị hủy hoại, hơn nữa còn rơi xuống đáy biển. Có điều lão ta mạng lớn, thoát được ra khỏi phi cơ, trôi nổi trên biển hơn nửa tiếng đồng hồ thì may mắn gặp được du thuyền, nên được cứu sống. Tình trạng lúc đó của tôi không tiện để người khác thấy được, cho nên tôi không theo lão ta lên thuyền.”
“Lúc ở trên biển, anh không lên thuyền?” Tề Tiểu Tô nhướn mày, sau đó ánh mắt cô lướt qua đám vảy xanh trên cơ thể anh ta.
Mạt Ca Lạc cười khổ: “Hai người cũng nhìn thấy rồi đấy? Tôi bây giờ cá không ra cá, người không ra người... Nhưng mà, khi đó ở dưới biển, tôi hoàn toàn không sợ nguy hiểm, tôi có thể bơi mãi bơi mãi, bơi đến tận bờ biển. Đây chính là bản lĩnh mà tôi có được khi ở căn cứ nghiên cứu.”
“Nếu đã có bản lĩnh như vậy, tại sao anh phải trốn ra khỏi căn cứ?” Tề Tiểu Tô thấy Vệ Thường Khuynh cứ trong trạng thái như đang suy nghĩ gì đó, cô quyết định nhận lấy trọng trách gặng hỏi đối phương.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Mạt Ca Lạc trở nên tức giận, anh ta ngồi thẳng dậy, ga trải giường tuột đến ngang eo, tất cả vảy cá xanh ở nửa thân trên của anh ta lộ ra trước mắt họ, tự dưng thấy đám vảy này khiến người ta cảm thấy...
Đúng lúc này, giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên: “Thiếu soái, đã đến giờ nâng cấp, có xác nhận nâng cấp không?”
“Xác nhận.”
Tề Tiểu Tô chỉ nghe trong tai có một tiếng tít, sau đó tất cả mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Đang nâng cấp sao?
Cô dò hỏi: “Tiểu Nhất, bây giờ cậu không nghe thấy tôi nói chuyện nữa rồi à?”
Hệ thống Tiểu Nhất quả nhiên không hề trả lời cô. Thế nhưng giọng nói của Vệ Thường Khuynh vẫn vang lên trong tâm trí cô: “Bây giờ nó có thể nghe thấy, nhưng không thể trả lời được. Trước khi việc nâng cấp được hoàn thành, em làm gì cũng cẩn thận một chút, không gian vẫn dùng được.”
Tề Tiểu Tô gật đầu.
Vẫn có cảm giác không quen lắm.
Thấy cả hai người đồng thời im lặng, Mạt Ca Lạc không hề nghi ngờ gì, anh ta còn tưởng hai người họ thấy chấn động tâm lý vì sự thật mà mình vừa tiết lộ.
“Vệ Thiếu soái, sự tồn tại của cậu ở Liên minh các hành tinh đã uy hiếp đến họ.” Anh ta cười khổ: “Cho nên, họ muốn diệt trừ cậu.”
Nghe đến đây, Tề Tiểu Tô bỗng thấy tức giận: “Ai?”
Dám nghĩ tới việc diệt trừ Thiếu soái nhà cô, đúng là đang chê cuộc đời này dài quá mà!
Vốn dĩ vì không muốn rời xa anh nên mới muốn tới Liên minh các hành tinh cùng với anh, nhưng sau khi nghe câu này, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy, cô bắt buộc phải tới đó, xem xem đám khốn kiếp kia là những ai! Cô muốn giúp anh báo thù tới khi hả giận mới thôi! Bên đó có những kẻ muốn hại anh, làm sao cô có thể để anh chiến đấu một mình được?
“Tất nhiên là mấy đám phần tử điên rồ và những người ở căn cứ nghiên cứu kia rồi.”