Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 847 : Long kỵ tướng quân
Ngày đăng: 04:22 30/04/20
Muốn sửa được phi cơ, hình như cần phải có năng lượng gì đó, cho nên ngài ấy quyết định đi tìm.
Nhưng đang thời loạn lạc, chỗ nào cũng loạn cào cào, trong khoảng thời gian ngắn ngài ấy căn bản không thể nào tìm được. Sau khi biết Khương Thất trốn từ quân đội ra, Vệ Long Kỳ mắng cho ông một trận không ngóc đầu lên được, nói rằng bất kể với lí do gì, ngài ấy khinh thường nhất là những kẻ đào ngũ!
Sau đó ngài ấy dẫn theo ông quay về quân ngũ.
Trong vòng nửa tháng, Vệ Long Kỳ khiêu chiến với tất cả cao thủ trong quân doanh, đánh bại từng người một, giành được sự tán thưởng của Hầu Gia, cất nhắc ngài ấy lên từng cấp bậc một.
Sau này, Vệ Long Kỳ dẫn dắt họ đánh Bắc dẹp Đông, trăm trận trăm thắng, lập nên bao nhiêu chiến công hiển hách, trở thành Long Kỵ tướng quân nổi danh thiên hạ!
Nói đến đây, trong ánh mắt Khương Thất nhìn Vệ Thường Khuynh cũng ánh lên sự sùng bái. Nhắc đến cảnh chiến đấu huy hoàng, máu nóng trong người ông như sôi lên sùng sục.
Đổng Ý Thành cũng không khỏi liếc mắt nhìn Vệ Thường Khuynh.
Nếu là Vệ Thường Khuynh thì anh tin.
Vệ Thường Khuynh ở thời đại công nghệ phát triển vượt bậc cũng là một Thiếu soái bách chiến bách thắng, về thời cổ đại với đống vũ khí lạnh, với cách đánh trận của người cổ đại, có mấy ai làm khó được anh?
Vệ Thường Khuynh sờ sờ mũi mình.
Khương Thất tiếp tục kể: “Sau đó, Hoàng thượng luận công ban thưởng, thưởng cho tướng quân một số lượng vàng bạc châu báu lớn chưa từng có trong lịch sử, còn ban hôn cho ngài ấy, muốn gả công chúa cho ngài.”
Phụt.
Tề Tiểu Tô suýt chút nữa phun hết nước ra.
Đồng thời, bàn tay cô cũng bị Vệ Thường Khuynh nắm chặt.
Xem ra, họ đã tin đến sáu phần rằng Vệ Long Kỳ chính là Vệ Thường Khuynh rồi.
Bây giờ nghe đến việc ban hôn, trái tim hai người đồng thời chệch mất một nhịp.
Tề Tiểu Tô không quan tâm đến bàn tay nắm chặt tay mình đang muốn truyền đạt điều gì, hỏi thẳng Khương Thất: “Vậy anh ấy có lấy công chúa không?”
Công chúa đó nhé, hoành tráng ghê.
Trái tim của Vệ Thường Khuynh như bị treo trên dây.
Trời xanh chứng giám.
Hơn nữa, nghe có vẻ như trước khi đến thời đại này anh đã từng đến cổ đại, làm một tướng quân gì gì đó, rốt cuộc là đến đó làm gì? Tìm thứ gì? Bây giờ vẫn chưa biết được.
“Ông nói tiếp đi, nói đến hiện tại mới thôi, ông vẫn chưa nói đến chuyện khiến tôi có thể tin được ông.” Vệ Thường Khuynh nói.
Vì thế Khương Thất nói tiếp vài chuyện nữa.
Bao gồm cả việc nhà của anh trông như thế nào, phòng của anh bày trí ra sao, bà Vệ gọi anh như thế nào, một hôm nào đó anh đã gây ra chuyện gì không vui, bà Vệ đã nói những gì.
“Còn nữa, đây là đồ lúc đó cô Mạt Na tặng cho ngài...”
“Chuyện này không cần phải nói.” Vệ Thường Khuynh lập tức ngắt lời ông.
Mạt Na, tại sao lại là Mạt Na?
Tề Tiểu Tô âm thầm chọc vào lòng bàn tay anh: “Để ông ấy nói tiếp đi, cô Mạt Na đã tặng anh ấy thứ gì?”
Khương Thất không dám nói tiếp.
“Nói đi.” Vệ Thường Khuynh bất đắc dĩ.
“Cô Mạt Na nói cô ấy đã nghiên cứu về lễ vật mà con gái thời cổ đại tặng cho tình nhân, cho nên cô ấy đã cắt một nhúm tóc, đặt trong một túi hương bằng lụa vàng, tặng cho chủ nhân...”
Ông ấy chưa dứt lời, ánh mắt của Vệ Thường Khuynh đã đảo tới.
Chuyện này mà ông cũng nói ra thật hả? Tặng tóc?
Nhưng mà Khương Thất thấy mình vô tội lắm, bởi vì chuyện Mạt Na tặng tóc cho chủ nhân là bí mật, không ai ngờ cô ấy lại đi tặng một thứ như tóc, cho nên ngoại trừ hai người họ ra, chỉ có ông và bà Vệ biết chuyện. Khương Thất muốn có được sự tín nhiệm từ anh, đây có lẽ là chuyện thích hợp để làm bằng chứng nhất.
Thực sự là có thể chứng minh được.
Bởi vì chuyện này, Vệ Thường Khuynh có ấn tượng với nó.
Không phải có ấn tượng khi Mạt Na tặng anh, mà bởi vì chiếc túi mà cô ta tặng, để ở chỗ mẹ anh. Anh không nhớ Mạt Na tặng nó vào lúc nào, tình huống khi tặng đồ ra sao, nhưng, mẹ anh mỗi khi muốn ép anh kết hôn đều nhắc tới chuyện này.
“Con bé Mạt Na ngay cả tóc cũng cắt đi để tặng con, có thể thấy con bé rất có thành ý với con, con bé này, đường đường là một thiên kim tiểu thư con nhà thư hương thế gia, từ nhỏ đã sống kiêu ngạo mà làm đến mức này, thực sự khó lắm đó.”
Mẹ anh luôn nói như vậy.