Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 849 : Thử thách tình cảm
Ngày đăng: 04:22 30/04/20
Tại sao lại gọi là Vệ Long Kỳ? Không phải gọi là Vệ Thường Khuynh sao?
“Tôi nghe nói trước kia cha của chủ nhân đặt tên cho chủ nhân là Vệ Long Kỳ, hi vọng chủ nhân có thể dạo chơi nơi chân trời góc bể như rồng thần trong truyền thuyết cổ đại của phương Đông. Nhưng sau này khi ông ấy bỏ nhà ra đi, bà Vệ oán hận, quyết định đổi tên cho chủ nhân thành Vệ Thường Khuynh.”
Khương Thất nói như vậy, mọi chuyện thật sự đều đã được làm sáng tỏ rồi.
Vệ Long Kỳ chính là Vệ Thường Khuynh.
Điều này mọi người đã tin tới tám, chín phần.
“Nhưng lúc đầu khi về đến Liên minh các hành tinh rồi, tại sao A Khuynh lại mất trí nhớ? Anh ấy lại quay lại thế kỷ 21 làm gì?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Hơn nữa còn đem chiếc nhẫn này đi tặng, lúc đầu ông chủ tiệm cầm đồ có nói với cô, chiếc nhẫn này mang họa sát thân. Tất nhiên bây giờ chuyện họa sát thân đã rõ ràng, dù sao cũng liên quan đến một đám đồ cổ, vàng bạc châu báu, người chết vì tham tài mà, bây giờ vẫn còn đám người mơ tưởng tới kho báu ấy, vậy thì tất nhiên vẫn có tranh đoạt và nguy hiểm rồi.
Nhưng mà, những chuyện này tốt cho Vệ Thường Khuynh ở điểm nào? Anh ấy đến làm gì?
Khương Thất còn chưa trả lời, cô đã bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, tôi nghe nói, năm đó khi gặp Đường lão, Long Gia đã ba mươi, bốn mươi tuổi rồi.”
“Người đó không phải là chủ nhân.” Khương Thất nói đến đây, nhìn về phía Vệ Thường Khuynh với vẻ áy náy: “Chủ nhân, thuộc hạ và đám Thạch Tam mượn danh nghĩa của ngài tới đây tìm lại những đồ vật đó.”
“Các ông muốn tìm những đồ vật đó? Tìm kho báu?” Vệ Thường Khuynh nhíu mày: “Vì sao?”
“Lúc đó đây cũng là ý của ngài, những món đồ đó bị người của thế kỷ 22 tìm thấy, khi ấy còn dẫn tới một trận mưa máu gió tanh, sau khi ngài biết được, quyết định xuyên việt về thời đại này, tìm những món đồ đó để mang về. Lúc đó ngài dẫn theo tôi với mấy người hội Thạch Tam, sau đó ngài về Liên minh trước, chúng tôi vẫn ở lại đây. Nhưng mà, sau vài trăm năm, thế giới thay đổi quá nhiều, đến tôi cũng khó lòng tìm thấy sơn động trước kia, chúng tôi tặng chiếc nhẫn này đi, trong đó có một mục đích, thực chất là dẫn dụ những người đó tới tranh cướp, sau đó cùng nhau tìm.”
Nghe đến đây, Vệ Thường Khuynh đã hiểu ý của ông.
“Các ông định mượn sức mạnh từ các thế lực khác?”
Quả thực không sai mà.
Tề Tiểu Tô và Đổng Ý Thành cũng không vội vã, dù sao thì ông ấy nói thật hay nói dối, họ cũng có thể phân biệt được.
“Năm đó…” Khương Thất qua một lúc mới chậm rãi mở lời: “Chúng tôi không nghĩ nhiều như thế, cũng không làm nhiều như thế, chỉ đánh bóng bản thân một chút, sau đó đồn thổi rằng có thể thực hiện đa số nguyện vọng của họ, Đường lão tự tìm đến chỗ chúng tôi.”
Thấy sắc mặt Đổng Ý Thành có vẻ bất ngờ, ông lập tức bổ sung thêm: “Xin lỗi, Đổng thiếu, tôi nói như vậy không hề có ý mạo phạm cậu. Tôi chỉ muốn nói sự thật.”
Đổng Ý Thành hơi dịu xuống: “Ông nói tiếp đi.”
“Đường gia lúc đó hẳn cũng không thiếu thốn gì, họ còn muốn gì nữa? Tại sao lại tới tìm các ông?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Đường gia có thể thiếu gì được chứ?
Khương Thất lắc đầu: “Không phải như vậy, lúc đó thực ra ngài Đường đầu tư thất bại, ông ấy nói hi vọng có thể làm chút chuyện gì đó cho chúng tôi, sau đó chúng tôi giúp ông ấy nhanh chóng ổn định lại địa vị, kiếm lại đủ tiền. Có một điều nữa, nếu như có thể, họ hi vọng trong tương lai có tư cách đến với Liên minh, đồng thời nhận được sự chăm sóc từ Liên minh. Chúng tôi nhắc đến Liên minh trong tương lai và ông ấy cũng tin.”
Hóa ra Đường lão tin tưởng vào sự tồn tại của Liên minh các hành tinh?
“Sau khi ông ấy tới tìm chúng tôi, giữa chúng tôi cũng có thể coi như đã xác lập quan hệ hợp tác, tôi giao nhẫn cho ông ấy, mặc cho ông ấy đưa ra lời đồn, thu hút những người muốn tìm kho báu tới.”
Đổng Ý Thành hỏi: “Nói như vậy, năm đó họ cũng biết mình phải làm gì? Cũng biết chuyện đó nguy hiểm thế nào?”
Khương Thất gật đầu: “Đúng, những chuyện này lúc đó tôi có nói rõ ràng, không hề giấu họ.”
Nếu nói như vậy, chỉ có thể coi như đôi bên tình nguyện, hợp tác cùng có lợi thôi.
Chỉ là có nói thế nào đi chăng nữa, bố của Đổng Ý Thành cũng vì chuyện này mà trải qua một đời ngắn ngủi.
Cũng không biết sau khi nghe những điều này, Đổng Ý Thành nghĩ thế nào.