Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 853 : Ôn tuyền nóng bỏng [2]

Ngày đăng: 04:22 30/04/20


Tề Tiểu Tô cắn răng.



Nếu cô có khí khái một chút, chắc sẽ đứng thẳng dậy bỏ đi, để anh lại một mình, toàn thân như lửa đốt. Nhưng cảm giác khi anh vùi sâu trong cơ thể mình khiến cô cũng không nhẫn nhịn được.



“Anh muốn ăn bơ làm biếng à?” Cô hừ một tiếng.



Vệ Thường Khuynh không ngờ rằng cô sẽ đáp trả như vậy, lập tức cười khổ.



Anh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhấc bổng cô lên, dường như không mất chút sức lực nào, sau đó lại hạ xuống: “Không làm biếng, anh dùng cách này giúp em nắm quyền chủ động, có được không?”



Đúng thật là...



Giống như một con búp bê vải bị anh nâng lên rồi đặt xuống, Tề Tiểu Tô cứ bị nâng lên rồi đặt xuống chỉ mấy lần thôi đã không chịu nổi.



“Em không muốn quyền chủ động nữa!” Cô khẽ gào lên.



Như này đâu có phải là cô chủ động? Rõ ràng là anh chủ động đó chứ.



Hơn nữa, lúc anh ấn cô xuống vô cùng mạnh mẽ, bản thân anh còn thuận thế nhướn người lên, hai loại lực này gộp lại, khiến cô không chịu nổi.



Nhất là với góc độ như thế này.



“Sao lại không muốn nữa?” Chất giọng trầm thấp của Vệ Thường Khuynh vang lên bên tai cô.



“Không muốn nữa là không muốn nữa thôi.”



“Vậy là em chủ động từ bỏ đấy nhé, đợi lát nữa em chỉ có thể bị động thôi.”



Sao câu này nghe cứ thấy gian gian thế nhỉ? Chỉ có thể bị động? Bị động?



“Người bị động không có tư cách phản kháng và phản đối đâu, tiếp sau đây em chỉ cần phối hợp ăn ý với anh là được.” Vệ Thường Khuynh nói.



“Đợi đã! Phối hợp thế nào cơ?” Tề Tiểu Tô cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức hỏi lại.



Nhưng đã muộn rồi.
Hệ thống Tiểu Nhất sau khi nói một câu lại chìm vào im lặng. Xem ra, trong thời gian nâng cấp không gian, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn không thể sử dụng được.



“Ba ngày nữa là có thể sử dụng sân huấn luyện bên kia rồi, anh về quân đội một chuyến đã, sau này phải dành thời gian cho đống vật liệu sửa chữa phi cơ rồi, tới lúc đó em với anh trai em cứ đến thẳng đó nhé.”



Nghe Vệ Thường Khuynh nói vậy, Tề Tiểu Tô đang định trả lời, điện thoại của cô đã reo lên.



Tề Tiểu Tô cầm lấy điện thoại, nhìn thấy màn hình hiển thị là một dãy số lạ, vẫn không chú ý lắm mà ấn nút nghe: “Alô?”



“Tề Tiểu Tô?”



“Tôi là...”



Tề Tiểu Tô vừa mới nhận ra giọng nói trong điện thoại là ai, đối phương đã trầm giọng kêu lên: “Cô có biết lúc nào phải báo danh nộp tiền học, lúc nào chính thức khai giảng không?”



“Ơ...”



“Ơ cái gì mà ơ? Thân là học sinh được gửi tới dự thính, cô có tí tự giác nào không thế hả? Sắp đến ngày thi đại học rồi, tuy rằng cô đã có tên trong danh sách sinh viên có học bổng của đại học Bắc Kinh, nhưng cũng không thể nào mất tập trung coi thường việc học như thế chứ! Trong lớp của tôi không được phép có dạng học sinh như cô! Học sinh dự thính cũng không được phép có đãi ngộ đặc biệt ấy đâu! Giờ cô nói xem, có đi học hay không đây?”



Tề Tiểu Tô đã biết ông ấy là ai ngay khi ông ấy mở miệng, nhất thời đầu cô toàn vạch đen.



Chủ nhiệm lớp mà cô dự thính, Doãn Hỉ Chính, biệt hiệu Doãn Ma Vương.



Lúc này Tề Tiểu Tô mới phản ứng lại, giờ chắc đã đến lúc khai giảng rồi.



Chắc em sẽ không tham gia thi đại học đâu, giờ em cũng không có nhiều thời gian để lên lớp.



Câu này, Tề Tiểu Tô không dám nói ra miệng. Cô có dự cảm, nếu cô dám nói ra câu đó, Doãn Hỉ Chính sẽ tiêu diệt cô luôn.



“Thầy Doãn, em có chuyện muốn trình bày với thầy, là thế này ạ, thầy có thể xin nghỉ học tạm thời giúp em được không ạ?”



Cô vừa dứt lời, Doãn Hỉ Chính đã rống ầm lên.



“Cô nghỉ học? Cô? Có phải qua một kì nghỉ đông não cô cũng hỏng luôn rồi không?” Doãn Hỉ Chính đốp lại: “Nếu không sao có thể nghĩ như thế được hả?