Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 863 : Xuống tay bằng nhiều cách
Ngày đăng: 04:22 30/04/20
Trong email liệt kê đầy đủ chi tiết các lỗ hổng của tập đoàn Thế Giai, là những nhược điểm mà họ có thể rút kiếm đâm vào.
Chỉ cần họ nắm được những lỗ hổng ấy, đâm thủng từng cái một, cuối cùng, tập đoàn Thế Giai tuyệt đối sẽ bị đâm nát vụn.
“Trời ạ, Tề tổng lấy được cái này ở đâu ra vậy?” Văn Nhĩ Định và Julia mặc áo ngủ, nhìn từng khoản liệt kê trong email, càng xem càng kinh ngạc!
Những tài liệu này, số liệu này, tường tận đến mức khiến người ta cảm thấy nó như lấy từ chỗ quản lí của Thế Giai vậy! Nhưng mà, cho dù có lấy từ chỗ quản lí, vậy thì nhiều việc thế này, nhiều chi tiết thế này, cũng không thể chỉ có vài người phụ trách! Làm sao có thể lấy từng thứ một như vậy?
Huống hồ, chuyện này là không thể, Bạch Thế Tuấn là ai chứ?
Những chuyện liên quan tới Thế Giai, những thứ liên quan đến tiền đồ của Thế Giai, làm sao có thể để lộ một cách bất cẩn như vậy được?
Thế nhưng, họ tin rằng email này là thật!
Giống như trước kia họ đã tin tưởng Tề Tiểu Tô có thể giúp họ giải quyết từng cửa ải khó khăn mà Thịnh Tề gặp phải vậy.
“Lần này tập đoàn Thế Giai tiêu tùng thật rồi.” Ở một bên khác, La Thành Giang cũng ngồi trước máy tính xem email.
Có thứ này rồi, anh ta tin chắc có thể diệt sạch tập đoàn Thế Giai trong thời gian ngắn nhất.
Sáng ngày hôm sau, lãnh đạo cao nhất của thành phố D - Long Đào, nhận được tin tức.
Thịnh Tề muốn chính thức ra tay với tập đoàn Thế Giai.
Anh ta hút hết mấy điếu thuốc, dùng điện thoại nội bộ gọi cho trợ lý Hồ Tu Trạch, hạ giọng ra lệnh. Hồ Tu Trạch càng nghe thì biểu cảm càng trầm trọng, nhưng nếu nhìn kĩ, thực ra sẽ thấy ánh mắt của Hồ Tu Trạch ánh lên vẻ hứng khởi.
“Đã rõ, tôi sẽ đi làm ngay.”
Cùng lúc đó, ở thành phố K, Chúc Tường Đông đọc từng dòng một trong email, tuy rằng trong mắt hắn đầy tơ máu, nhưng vẫn hưng phấn tới mức vỗ đùi đen đét mà cười ầm lên.
“Tiểu Tô nhà chúng ta là đỉnh nhất! Thứ này đến đúng lúc ghê!”
Tuy rằng thời gian này hắn tấn công tập đoàn Nghê Thị từ nhiều phía, nhưng dù đã đánh đổ một nửa giang sơn của đối thủ, vẫn cách trọng tâm của chúng một khoảng khá xa, mà nếu như gượng ép nuốt xuống, bên phía hắn cũng không tiêu hóa được.
“Là thứ gì? Thứ đó đang ở đâu?”
Hạ Trân Anh gắng chịu đau, đáp lại: “Là một sản phẩm thêu thùa, hình như là tranh tế trời gì đó của một quốc sư thời cổ đại, có ma lực gì đó, cháu không nhớ rõ lắm.”
“Ngoài thứ đó ra? Ở trong xe cháu có mở hộp ra xem không?”
“Không ạ.”
“Thật sự không mở?”
“Thật ạ.” Hạ Trân Anh cảm thấy hắn rất kì lạ, hỏi cái này làm gì? Lẽ nào thứ đồ đó là tà môn thật sao? Nhưng mà cô ta vừa mới có thôi, theo lí mà nói thì không nên chứ.
Hạ Nông hỏi thêm vài vấn đề nữa nhưng không hỏi được thứ gì có giá trị từ Hạ Trân Anh, có điều trong quá trình Hạ Trân Anh mô tả, có vẻ như thật sự không liên quan gì tới Tề Tiểu Tô.
Vậy thì, thứ đồ đó thực sự tồn tại, hay là Bạch Thế Tuấn lừa hắn?
Nếu như thứ đó tồn tại thật, vậy thì rốt cuộc nó đang ở đâu?
Tề Tiểu Tô không dám xoay tới xoay lui trong không gian cả một đêm, cô vẫn cần phải ngủ và nghỉ ngơi, chuyện huấn luyện của ngày hôm sau không thể vì chuyện không gian nâng cấp mà ngừng lại được.
Còn Bạch Dư Tây sau khi xuống sân bay vốn định gọi cho Tề Tiểu Tô, nhưng giác quan nhanh nhạy khiến anh ta nhận ra rằng có người đang theo dõi mình.
Anh ta nhét ngược điện thoại vào túi, chậm rãi ra khỏi sân bay, bắt một chiếc xe taxi, đến thẳng khách sạn nổi tiếng nhất, đăng kí thuê phòng.
Xem ra, tuy rằng anh ta đột ngột ra khỏi bệnh viện ở thành phố D, vẫn bị người ta theo sát.
Bạch Thế Tuấn, cuộc điện thoại mà ông ta gọi, nhắm đúng tâm tư của anh ta, ông ta cảm thấy anh ta sẽ xuất viện ngay lập tức để đến thủ đô sao?
Bạch Dư Tây nhắm mắt lại.
Xem ra, tuy rằng đã cắt đứt quan hệ, suy nghĩ của anh ta vẫn không đủ thâm sâu như ông ta.