Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 866 : Gánh nặng phải chịu đựng
Ngày đăng: 04:22 30/04/20
Loại đau đớn này, chi bằng bảo cô chết luôn đi cho xong hết mọi chuyện.
Đúng thật là không thể nào chịu nổi.
Khi cường hóa lần thứ hai diễn ra cô cảm thấy mình đã không thể chịu nổi, lúc Hệ thống Tiểu Nhất bị hệ thống của Cung Phiên Long tập kích, cô đau đến chết ngất đi, nhưng so với hiện tại, cảm giác khi ấy chỉ như bị muỗi đốt thôi!
Trời ạ, sao có thể đau thế cơ chứ!
Tề Tiểu Tô đau đến mức toàn thân run lên bần bật.
Cô cảm thấy mình có thể nhẫn nhịn mà không gào ầm lên đã là anh hùng lắm rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại, xương cốt toàn thân như bị hàng vạn cây kim đâm vào cùng một lúc, cuối cùng không chịu nổi nữa, thảm thiết hét lên.
“A!”
Cô đau đớn đến mức co quắp cả người.
Đổng Ý Thành trợn trừng hai mắt, lập tức nhào về phía cô, muốn giữ cô lại.
“Đừng chạm vào cô ấy!”
Một giọng nói gầm lên khiến động tác của anh ngưng lại.
Hai mắt Vệ Thường Khuynh đỏ lên, chăm chú nhìn Tề Tiểu Tô đang quằn quại, đau đớn, lăn lộn, la hét, co giật trên giường, hai tay siết chặt lại.
Anh cũng đang cố gắng khống chế chính mình, để không qua đó ôm lấy cô.
Bởi vì anh biết, sức mạnh khi hai người họ ôm cô, sẽ càng khiến cô đau đến chết lặng.
“A! Đau quá! Đau quá!”
Tề Tiểu Tô la hét thảm thiết.
Trước khi cường hóa cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, cô đã nói với bản thân rằng có đau đến mấy cũng không được kêu, bởi vì tiếng kêu của cô sẽ khiến hai người đàn ông kia như chịu giày vò.
Nhưng, phải đến lúc này cô mới biết, chuẩn bị tâm lý chỉ là chém gió!
Đau đến cực độ, căn bản không thể khống chế nổi bản thân mình nữa!
“Tiểu Nhất! Để tôi ngất đi! Để tôi ngất đi đi!” Toàn thân cô sũng sượt mồ hôi, nhưng cô phát hiện ra mình vẫn rất tỉnh táo.
Nếu cô có thể ngất đi, đó cũng là một loại hạnh phúc! Lúc này đây cô chỉ hi vọng mình có thể ngất đi, ngất đi là không thấy đau nữa!
Đợi họ nhanh chóng thay xong chăn nệm mới, Vệ Thường Khuynh mới đặt Tề Tiểu Tô lên giường.
“Hai người ra ngoài trước đi, tôi thay quần áo cho cô ấy.”
Khương Thất làm một động tác “mời” với Đổng Ý Thành: “Đổng thiếu, mời, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”
Sau khi ra ngoài, Đổng Ý Thành mới phát hiện ra đã đến giờ ăn tối, bầu trời bên ngoài được ánh nắng cuối chiều phủ kín.
Anh không khỏi kinh hãi.
Khi Tiểu Tô bắt đầu cường hóa mới có chín giờ sáng, bây giờ đã hơn sáu giờ tối rồi.
Chỉ nghĩ đến việc Tiểu Tô khổ sở chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ như thế, lòng anh lại đau như dao cắt.
“Khương Thất, làm phiền ông dặn nhà bếp đun cho Tiểu Tô ít cháo.” Anh nhỏ giọng dặn dò.
Khương Thất biết Tiểu Tô đang tiến hành cường hóa cơ thể, tuy rằng không biết cường hóa như thế nào, nhưng Vệ Thường Khuynh đã từng nói với ông, không cho phép bất cứ ai làm phiền, sẽ rất đau, dặn ông chuẩn bị trước một ít chăn dày, cho nên ông đại khái cũng biết đó không phải chuyện dễ chịu gì.
Ông đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.
Nghe Đổng Ý Thành nhắc vậy, ông lập tức đáp lời: “Đổng thiếu yên tâm, cháo đã nấu sẵn rồi, canh gà đương quy cũng đã hầm rồi.”
“Cảm ơn ông.”
“Đổng thiếu khách khí rồi. Cô Tề là nữ chủ nhân của tôi, những thứ này là chuyện Khương mỗ nên làm thôi.”
Tề Tiểu Tô ngẩn ngơ tỉnh lại, trong phòng chỉ có ánh đèn nhàn nhạt.
Bên ngoài đã tối hẳn.
Cô cảm thấy cơ thể mình như bị gãy thành từng đốt từng đốt một, chỉ vừa ghép lại với nhau, cho nên một ngón tay cũng không cử động nổi. Cô không khỏi kinh hãi, vội vàng gọi Hệ thống Tiểu Nhất trong đầu.
“Tiểu Nhất! Lần cường hóa thứ ba của tôi có phải thất bại rồi không?”
Sau lần cường hóa trước đó cô thấy mình vô cùng khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng như có một sinh mạng mới vậy, tại sao sau lần này cô lại yếu ớt như sắp chết thế này?
Cảm giác một ngón tay cũng không động đậy nổi này khiến cô rất tuyệt vọng.
Nếu như cường hóa thất bại, lại còn như thế này, cô tuyệt đối không thể nào tới Liên minh cùng với Thiếu soái được!