Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 888 : Liệt diệm khởi động

Ngày đăng: 04:22 30/04/20


Nhưng khi Biên Hải Vi ép buộc mình buông tự tôn xuống, chủ động đến tạo quan hệ với Tề Tiểu Tô thì cô ta phát hiện mình không tài nào tìm được Tề Tiểu Tô.



Tề Tiểu Tô đi vào khoang tàu, tuy trước đó cô cũng đã từng vào đây một lần, cũng được Vệ Thường Khuynh giới thiệu sơ lược qua các thiết bị bên trong, nhưng khi chiếc phi cơ được sửa chữa xong hoàn toàn, cô lại có cảm giác khác.



Khắp nơi đều mang hơi hướm của công nghệ cao tinh vi.



Như thể cô đang bước vào trong những bộ phim khoa học viễn tưởng đã từng xem vậy.



Màu sắc kim loại bên trong cũng mang hai màu chủ đạo đen và trắng, ở giữa buồng lái có bốn ghế ngồi, đám Khương Thất đã ngồi xuống nhưng vẫn quan sát xung quanh.



Tề Tiểu Tô còn nhìn thấy hai cái kén kim loại hình người đứng thẳng, bên trong khóa chặt cha con Cung Phiên Long và Cung Hoa.



Hai kẻ đó tóc tai rối bù, gương mặt lụi bại nhìn thẳng về phía trước.



“Bắt được hắn rồi à?” Đối tượng Tề Tiểu Tô hỏi chính là con trai của Cung Phiên Long, Cung Hoa.



Khi ấy Tề Tiểu Tô bị bắt, lúc trong biệt thự cô nhìn thấy Cung Hoa và bố hắn ta là Cung Phiên Long đã cảm thấy giữa hai cha con nhà này có một kẽ hở, cho nên khi Cung Phiên Long xảy ra chuyện, Cung Hoa không hề có ý định ra sức cứu ông ta, ngược lại hắn còn cuỗm tất cả tài sản trong nhà chạy trốn một mình.



Nhưng có Hệ thống Tiểu Nhất, dù hắn có trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ bị bắt thôi.



Vệ Thường Khuynh xin với Lãnh đạo cho mang hai cha con Cung Phiên Long đi.



Còn lý do vì sao lại muốn đưa bọn chúng đi cùng và đưa đến nơi nào thì là chuyện của Vệ Thường Khuynh nói với ông ấy, Tề Tiểu Tô cũng không hỏi.



Dù sao bây giờ cô thấy hai cha con kia ở chỗ này thì chắc chắn là anh đã thuyết phục được Lãnh đạo rồi.



“Hắn trốn rất kỹ, nhưng vẫn bắt được.” Vệ Thường Khuynh ôm eo cô đi tới trước mặt hai kẻ kia.



Tinh thần Cung Phiên Long không được tốt nên lão ta vẫn luôn nhắm mắt, phát hiện có người đi đến trước mặt mình, lão mở mắt ra, khi nhìn thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô, lão bỗng trừng mắt, kích động giãy giụa.



Nhưng khóa quá chặt, dù lão dùng sức thế nào nó cũng không lỏng ra được. Cung Phiên Long chỉ biết thở hổn hển, trông vô cùng chật vật.
Thật tỉ mỉ.



Còn tự động điều chỉnh theo người ngồi lên nữa.



Vệ Thường Khuynh cũng ngồi xuống ghế, chờ nó điều chỉnh xong, anh mới nói: “Thắt đai an toàn.”



Tề Tiểu Tô đang cúi đầu tìm dây an toàn thì thấy từ sau ghế, một dây kim loại mềm vươn ra, vòng qua eo của cô, chỗ tựa lưng lại có dụng cụ bảo hộ từ từ hạ xuống, giữ chặt lấy cô.



“Chuẩn bị xong chưa?”



Vệ Thường Khuynh vươn tay ra nắm chặt lấy tay cô.



Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu. “Chuẩn bị xong rồi.”



“Vậy chúng ta xuất phát thôi.” Vệ Thường Khuynh nhìn thẳng về phía trước, đưa tay ấn vào một cái nút màu đỏ trên bảng điều khiển.



“Liệt Diệm khởi động.”



Theo lệnh của Vệ Thường Khuynh, Tề Tiểu Tô đột nhiên cảm giác phi cơ nhẹ nhàng lên cao, không một tiếng động, sau đó nó bay ra ngoài cửa hầm.



Cô nhìn thấy Đổng Ý Thành đang đứng tựa người vào xe ở bên ngoài, nhìn thấy chiếc phi cơ bay ra, anh đứng thẳng người lên, vẫy tay chào.



Sau đó phi cơ nhanh chóng nghiêng đi rồi xông thẳng lên trời.



Chỉ mấy giây sau, họ đã ở trên không trung, trước mắt là bầu trời trong xanh bao la bát ngát.



Cũng chính ở thời điểm này, Tề Tiểu Tô mới chính thức cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác mình phải đi rồi.



Cuối cùng thì cô cũng lên đường đến Liên minh, đến Liên minh các hành tinh thôi.