Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 897 : Liên minh - Cấy chip

Ngày đăng: 04:22 30/04/20


Trước khi họ rời khỏi nơi này, tát nhiên ở Liên minh không hề có tập đoàn Thịnh Tề.



Nhưng hiện tại không phải là không có khả năng này.



Nếu có sách lược kinh doanh cùng phương châm tốt, người lãnh đạo có ánh mắt độc đáo, bản lĩnh, vừa có thể công vừa có thể thủ, lại thêm có thừa vận may nữa thì một xí nghiệp có thể truyền thừa đến hơn trăm năm cũng không phải là chuyện lạ.



Đương nhiên, Mạt Ca Lạc nói cũng không sai, cho dù bây giờ tập đoàn Thịnh Tề vẫn còn tồn tại thì người sở hữu nó cũng chưa chắc đã có liên quan đến Tề Tiểu Tô.



Hệ thống Tiểu Nhất nhanh chóng tra ra được thông tin. “Trong kho dữ liệu của Liên minh không có ghi chép liên quan đến Thịnh Tề.”



Tề Tiểu Tô sững sờ.



“Cho dù Thịnh Tề không thể duy trì đến bây giờ nhưng cũng không thể nào không có bất cứ ghi chép nào về nó chứ?” Ở thế kỷ 21, Thịnh Tề cũng khá có danh tiếng, không thể có chuyện đến cả một chút tin tức cũng không có được.



Vệ Thường Khuynh nói: “Có lẽ là bởi vì hai chúng ta nên biến số quá lớn.”



Ngẫm lại thấy cũng đúng, ở thế kỷ 21 Thịnh Tề là tập đoàn của cô, nếu cô ở chỗ này một thời gian rồi trở về thì về sau này có thể nó sẽ được con cái của cô kế thừa.



Nhưng nếu con cái của cô được sinh ra và lớn lên ở Liên minh thì sao? Vậy thì Thịnh Tề hiện đang để lại cho Đổng Ý Thành, anh sẽ xử lý nó thế nào cô không thể biết được, có lẽ người Tô gia cũng sẽ được một phần.



Trước khi đi cô chưa bàn bạc cụ thể với họ về vấn đề này, trong di chúc cũng không nói tới cho nên hiện giờ cô không thể biết gì cả.



Nghĩ tới những vấn đề này đầu cô càng đau hơn.



Phức tạp, phức tạp quá đi mất.



“Thế là không trông cậy được vào Thịnh Tề của cô phải không?” Mạt Ca Lạc khoái trí: “Hay là cứ cân nhắc đề nghị của tôi đi.”



Vệ Thường Khuynh không bao giờ muốn để người khác khiến cho người phụ nữ của anh khó chịu, anh liếc mắt sang: “Nếu anh đã tin tưởng vào năng lực của Mạt Na vậy chi bằng trực tiếp đi tìm cô ta giúp đỡ mình đi?”
“Ừ, số liệu về con ngươi và vân tay của Thiếu soái không tiện để bị lấy, nếu không rất dễ bại lộ thân phận của ngài ấy.”



Đối với những người khác, việc thu thập những thông tin này là việc làm cần thiết ở Liên minh, đương nhiên không có khả năng bị rò rỉ hay gây hại gì cho họ, giống như một quốc gia quản lý nhân khẩu bằng thẻ căn cước và hộ khẩu vậy. Nhưng Vệ Thường Khuynh thì khác, hiện giờ anh đang được cho là kẻ phản bội, thân phận đặc thù, mà cho dù là trước kia anh cũng không dễ bị thu thập những số liệu này.



“Vậy để em xử lý trước, dù sao ra ngoài cứ quét em là được rồi. Nhưng mà, trong kho số liệu của Liên minh đã có thông tin của em rồi sao?”



Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản Hệ thống đã chuẩn bị hết cho cô rồi. Yên tâm, cô là người lạ mặt nên không có ai nghi ngờ đâu. Tôi cũng đã cho cô một thân phận giả, có cả địa chỉ nữa, cô nhớ cho kỹ.”



Trong đầu hiện lên một phần tư liệu, Tề Tiểu Tô nhanh chóng xem qua hai lần để nhớ.



Ở Liên minh này, cô là khách trọ trong một căn phòng thuê ở quận 10, họ tên Tề Vân Diên, tuổi nhiều hơn tuổi thật của cô mấy tuổi, hai mươi hai tuổi, làm nghề tự do, vì bình thường sống khá khép kín nên hầu như không có bạn bè, cũng rất ít người từng thấy cô.



Vì đám Khương Thất sắp không chịu nổi được nữa rồi nên Tề Tiểu Tô dứt khoát đưa họ vào không gian, sau đó cùng Vệ Thường Khuynh xuống nhà, đi bộ qua hai con đường để đến điểm cấy chip.



Dựa vào lý do mà Tiểu Nhất đã nghĩ ra từ trước, ở trước thời điểm cấy chip, vì sức khỏe không được tốt nên cô vẫn luôn nằm viện và bỏ lỡ mất thời gian toàn dân được phổ cập cấy chip.



Bình thường nhân viên công tác cũng hay tiếp những người với đủ loại nguyên nhân đến bổ sung, nên sẽ không có ai nghi ngờ cô.



Chẳng mấy chốc, Tề Tiểu Tô đã đến điểm cấy chip.



Nhưng khi cầm được tờ chứng nhận có thể cấy chip, cô lại cảm thấy hơi e sợ.



“Cấy chip này vào có cần phải phẫu thuật không? Có đau lắm không?”



Lúc trước cô không thấy vết sẹo nào trên tay cô gái được gọi là Tiêm Tiêm kia, nhưng giờ nhìn thấy hai chữ “cấy vào”, cô lại rụt rè.



Hệ thống Tiểu Nhất cười phá lên: “Ha ha ha, phẫu thuật? Cô đang nghĩ cái gì thế!”