Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 907 : Liên minh - Không thể chia sẻ người đàn ông của mình

Ngày đăng: 04:22 30/04/20


“Tất cả mọi chuyện của tôi, vợ tôi đều có tư cách và quyền lợi được biết, bao gồm tất cả những thứ gọi là cơ mật đó.”



Trước đây còn nói cơ mật quân sự không thể cho Tề Tiểu Tô biết, nhưng bây giờ đến cả hồ sơ của anh cũng đã bị xóa, cả anh cũng không còn là người của quân đội Liên minh nữa, vậy cũng không cần bảo mật gì với cô nữa.



Bây giờ tất cả mọi chuyện của anh, không có chuyện gì không thể cho cô nghe cả.



“Hay là em ở bên ngoài đợi anh vậy.”



Tề Tiểu Tô khẽ thở dài.



Đột nhiên cô cảm thấy, đến đây, không chỉ tất cả mọi chuyện cô đều phải bắt đầu lại, còn có một tình huống mà trước đây cô không ngờ tới, chính là cả thuộc hạ của anh cũng bài xích cô.



Vì nửa năm nay, họ đều nhìn thấy sự nỗ lực của Mạc Na.



Còn đối với cô, họ quả thật chẳng biết gì cả.



“Không cần.”



Vệ Thường Khuynh ôm chặt cô, ánh mắt sâu thẳm, nói với Quân Lương và Xa Vũ: “Tôi trịnh trọng giới thiệu lại một lần nữa với hai cậu, đây là vợ của tôi, người phụ nữ duy nhất đời này kiếp này Vệ Thường Khuynh tôi thừa nhận.”



Quân Lương và Xa Vũ đều sửng sốt.



Nhưng, đồng thời họ cũng có chút lo lắng.



Tề Tiểu Tô nhìn ra được, không kìm được hỏi: “Có phải hai người không tin tôi không?”



Họ ngăn cô lại, nhất định không chỉ vì chưa quen biết cô đơn giản như vậy.



Quân Lương và Xa Vũ nhìn nhau một cái, sau đó tránh ra: “Thiếu soái, cô Tề, vào trong trước đi, chúng ta vào trong hãy nói.”



Họ đúng là thuộc hạ trung thành nhất của Vệ Thường Khuynh.



Nhìn ra nhận định và sự xem trọng mà Vệ Thường Khuynh dành cho cô, trong lòng dù có nghi ngờ lo lắng thế nào, cũng đành thỏa hiệp.




Làm ơn sao?



Anh cúi đầu nhìn Tề Tiểu Tô một cái, nhưng lại nhìn thấy cô đang ngẩng đầu nở một nụ cười tươi rói với mình, anh không kìm được sững sờ.



Không phải lúc này cô nên nổi giận sao?



Cho dù là nổi cáu với anh, cho anh một bạt tai, hay cấu anh một cái vân vân.



Ít nhất cũng sẽ lạnh lùng không thèm để ý đến anh mới đúng chứ?



Sao còn có thể nở nụ cười như thế với anh chứ?



Tề Tiểu Tô dưới sự nghi ngờ của anh, kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh, ở ngay trước mặt hai thuộc hạ của anh.



Lúc này thật sự khiến hai người họ giật bắn cả người, cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi.



Hai người bốn mắt trừng to, không dám tin nhìn cảnh tượng này. Sao đột nhiên lại cảm thấy có chút huyễn hoặc nhỉ? Thiếu soái lạnh lùng của họ, cứ thế bị một cô gái chủ động hôn rồi sao? Hơn nữa còn với dáng vẻ say mê đó nữa?



Cứ như một nụ hôn nhẹ đó cũng vô cùng quý báu vậy.



Tề Tiểu Tô hôn xong, quay đầu lại nhìn Quân Lương và Xa Vũ, ngữ điệu rõ ràng nhưng kiên định nói: “Xin cho phép tôi tự giới thiệu lại một lần nữa, tôi là vợ của Vệ Thường Khuynh, Vệ Thường Khuynh là người đàn ông của tôi, tuyệt đối không chia sẻ với bất kỳ ai khác. Thế nên, xin hai người đừng tự tiện làm chủ kết đôi anh ấy với người phụ nữa nào khác, bằng không, cho dù hai người là thuộc hạ mà anh ấy tin nhất, tôi cũng sẽ không tha cho hai người đâu.”



“Không tha cho chúng tôi? Cô định làm gì...”



Lời của Xa Vũ còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt nhòe đi, cô gái vốn còn đang đứng trong lòng Vệ Thường Khuynh không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt anh ta, trong tay càng không biết từ bao giờ đã cầm lấy một cây súng, nòng súng đang đặt trên trán của anh ta.



Và Quân Lương đứng bên cạnh anh ta cũng nhận ra, đó là một cây súng trên giá của họ.



Anh ta siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Khẩu súng này cô không biết dùng.”



Đó là kiểu vừa ra năm trước, được anh ta nâng cấp, ở đây chỉ có sáu khẩu, bên ngoài không có, người bình thường không biết dùng.