Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 937 : Liên minh - Trói chặt rồi
Ngày đăng: 04:23 30/04/20
Cuối cùng anh cũng có thời gian xoay chỗ ngồi, nhìn về phía Tần Tốc.
Nếu như nói những đội viên khác không có gì thay đổi so với trong ký ức của anh thì Tần Tốc lại thay đổi khá nhiều. Trưởng thành hơn, gầy hơn so với trước kia. Trước đây ở trong đội, cậu ta vẫn còn chút trẻ con, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không nhìn ra nét non nớt đó nữa rồi, ngược lại còn có chút tang thương.
Xem ra, Tần Tốc thật sự là người sống khó khăn nhất trong đội.
Vệ Thường Khuynh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tần Tốc, tôi trở lại rồi đây.”
Sau khi anh xoay người lại, Tần Tốc mới nhìn thấy gương mặt đó, môi anh ta run lên, đột nhiên ôm lấy đầu ngồi thụp xuống, gào khóc.
Tề Tiểu Tô trợn mắt ngẩn ra.
Vệ Thường Khuynh cảm thấy không biết làm sao liếc cô một cái.
Anh cũng không muốn, anh cũng không ngờ thuộc hạ mình đồng da sắt của mình lại sẽ khóc thành ra như vậy.
“Xem ra đàn ông thật sự có nước mắt, chỉ là chưa tới lúc đau lòng thôi.” Hệ thống Tiểu Nhất cảm khái.
Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh.
Thuộc hạ của mình khóc thành như vậy, trong lòng anh là cảm giác gì?
Mặc dù có thể nói Tần Tốc là vì áp lực cuộc sống xô đẩy mà rút ra khỏi chiến đội Diệm Ưng, cũng được xem là một kiểu phản bội, nhưng bây giờ trông anh ta còn tủi thân hơn cả Vệ Thường Khuynh, giống như người bị vứt bỏ khổ vì tình vậy.
Vệ Thường Khuynh im lặng một lúc, nói: “Cậu có thể khóc, tôi cho cậu ba phút.”
Sau ba phút, anh không muốn nghe thêm tiếng khóc nào nữa.
Ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng không được.
Tần Tốc ngồi xổm ở đó khóc giống như một đứa trẻ bị lạc đường.
Vệ Thường Khuynh cứ ngồi ở đó im lặng nhìn anh ta như vậy, Tề Tiểu Tô chốc chốc nhìn màn hình, chốc chốc lại nhìn Vệ Thường Khuynh, rồi lại nhìn Tần Tốc.
“Năm, bốn, ba...” Hệ thống Tiểu Nhất đếm ngược.
Lúc đếm đến một, tiếng khóc đột nhiên dừng lại.
Vệ Thường Khuynh ôm Tề Tiểu Tô ngồi xuống ghế khách, xích lại chạm lên môi cô, khẽ thở dài: “Thời gian rảnh rỗi ở cùng vợ hình như càng ngày càng ít rồi.”
Hệ thống Tiểu Nhất hừ một tiếng, điều ra một cái màn hình giám sát giả tưởng trong đầu bọn họ, phía trên chính là toàn bộ hình ảnh đối kháng với Bành Khố Các.
“Thiếu soái, chơi đang vui, tiếp tục đi, buổi tối ngài hãy chơi với vợ tiếp được không? Bây giờ chỗ này cũng không thích hợp, buổi tối hai người có thể chơi rất nhiều loại tư thế mà.”
“Phụt.”
Tề Tiểu Tô phun ra, cô thật sự muốn lôi Hệ thống Tiểu Nhất ra đánh cho một trận.
Cái Hệ thống chết tiệt này học thói xấu của ai thế hả?!
Vệ Thường Khuynh đặt ngón trỏ lên môi, ho khan.
Người hiểu lòng anh cũng chỉ có No1.
Đã nhiều ngày chưa vận động thân mật rồi, anh thật sự cũng thấy nôn nóng rồi đấy.
“Bốp.”
Tề Tiểu Tô không nhịn được vỗ vai anh một cái, má đỏ bừng lên, hờn dỗi nói: “Ho cái gì mà ho! Mau nhìn xem thế nào rồi đi!”
Bành Khố Các ở bên ngoài trường đua ngựa cũng đang lại hạ lệnh dùng các cách thô bạo cho nổ tung một làn xe nữa.
Nhìn những chiếc xe bị lật lên kia, vẻ mặt hắn u ám, nhìn chằm chằm hình ảnh trên camera nhanh chóng tìm kiếm, từng chiếc xe quét qua màn hình quét hình.
Khởi động loại quét hình này, nếu như trong xe bị quét có người, nhất định sẽ không thể trốn được.
Hình ảnh từng chiếc xe trống không quét qua.
Không có người. Không có người. Không có người. Lại một chiếc xe trống.
Hắn thật sự không tin!
Người không ở đây còn có thể đi đâu được chứ?