Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 949 : Liên minh - đuổi kịp tôi không
Ngày đăng: 04:23 30/04/20
Đừng có đùa nữa!
Dương Tín cười chế nhạo: “Nếu như hai người có thể quẹt thẻ mở cửa lớn của E8706 trước mắt chúng tôi, vậy chúng tôi đương nhiên sẽ công nhận thân phận chủ hộ của hai người, lập tức xử lí thủ tục, sau này hai người vào Thiên Vực tuyệt đối sẽ không gặp trở ngại gì.”
“Được.”
Vệ Thường Khuynh gật đầu, gửi cho Tề Tiểu Tô một ánh mắt ám hiệu.
Tuy rằng anh không nói gì với cô trong đầu, nhưng chỉ cần một ánh mắt, Tề Tiểu Tô đã hiểu ý của anh.
Cô chớp mắt.
Hai người ngầm hiểu ý nhau, sau khi trao đổi ánh mắt, không cho đối phương thời gian để phản ứng, lập tức chạy qua đó, hai người xuất phát đồng thời, mỗi người gạt ngã một người trong đội đối phương, nhanh chóng chạy về phía đỗ mô tô bay.
“Mau cản họ lại!”
Dương Tín phẫn nộ quát lên.
Gan to bằng trời, còn dám cướp xe!
Nếu như chỉ là mấy đôi tình nhân tới tản bộ, đuổi đi là được, nói tống họ vào tù là dọa họ thôi.
Nhưng mà, dám cướp mô tô bay thì không phải một đôi tình nhân bình thường đâu!
Hai người này có thể coi như phần tử tội phạm đột nhập Thiên Vực!
Họ có súng, lúc cần thiết có thể nổ súng!
Tốc độ của Dương Tín rất nhanh.
Đối với nhân viên bảo vệ mà nói, tốc độ của anh ta có thể coi như thuộc top đầu rồi.
Tiếc rằng, lần này anh ta gặp phải Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô
Hai người nhanh hơn anh ta một bước, nhảy lên một chiếc mô tô bay, Vệ Thường Khuynh nắm chắc tay lái, không hề dừng lại dù chỉ một khắc, lập tức đạp chân ga.
Dường như chỉ lo chạy thoát thân mình, hoàn toàn không nhìn tới Tề Tiểu Tô ở phía sau.
Hơn nữa, chín tầng lầu, mỗi tầng đều có vườn treo, trong vừa treo còn trồng đủ loại cây và hoa dây leo, có thể trực tiếp lái xe lên tầng thứ chín, khi không lái xe, con đường uốn quanh chín tầng lầu ấy trở thành một sườn dốc trong nhà có thể dùng làm đường chạy bộ! Căn nhà như thế, ở thế kỉ 21, cô không dám mơ tưởng tới.
Quá khoa trương!
Còn chưa biết bên trong trông như thế nào!
Nhưng mà, chín tầng lầu chiếm diện tích vài trăm mét, bên trong lớn đến mức độ nào, cũng có thể hình dung ra.
Hai người sống ở căn nhà như thế này, đúng là xa xỉ đến cực điểm.
Hai người đến bên cửa, phía sau vẫn chưa thấy bóng dáng đám người Dương Tín, nghĩ thôi cũng biết, tốc độ của Vệ Thường Khuynh đã bỏ lại họ bao nhiêu cung đường rồi.
“Xuống mở cửa.” Vệ Thường Khuynh hất đuôi xe, phanh gấp lại, vừa vặn để Tiểu Tô xuống xe ngay trước ổ khóa.
Ở đó chỉ có một tấm thủy tinh mà thôi.
Nhưng Tề Tiểu Tô biết, tấm thủy tinh này an toàn và chắc chắn hơn bất kì loại khóa nào mà cô từng biết.
Thẻ thủy tinh ở ngay trên cánh tay cô.
Cô khởi động thẻ thủy tinh, quét lên bề mặt.
Một tiếng “tinh” vang lên.
Khi Dương Tín đuổi tới nơi, vừa vặn nhìn thấy cánh cửa lớn mà họ nhìn thấy từ xa chầm chậm mở vào phía trong.
“Két!”
Họ dừng xe, sững sờ nhìn cánh cửa lớn mở ra, nhìn thấy Tề Tiểu Tô đứng bên cửa chớp mắt với họ, nhìn Vệ Thường Khuynh xuống xe, dừng lại, đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô, khoác tay lên vai cô, sau đó nhướn mày nhìn họ.
“Đội, đội trưởng, tôi không nằm mơ phải không? Họ, họ thực sự là chủ nhân của E8706...” Một đội viên sững sờ nhìn cánh cửa mà hỏi lại.
Còn phải hỏi sao?
Khóa cửa của E8706 là loại khóa bằng thẻ thủy tinh mới nhất ở Liên minh, ngoài thẻ thủy tinh ra, không có thứ gì có thể mở ra được nữa, cho dù có là siêu trộm khét tiếng hay chuyên gia mở khóa gì, muốn mở được khóa này, ít nhất cũng phải tốn chút thời gian chứ? Không thể nào mở cửa ra dễ dàng như vậy được.