Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 965 : Liên minh - Cuối cùng là nghe ai
Ngày đăng: 04:23 30/04/20
Nghe vậy, sắc mặt bà Vệ hơi trở nên tức giận, bà ta nhìn về phía đám người Quân Lương: “Quân Lương, các cậu nói cho cô ta biết đi, điều cô ta nói có phải rất nực cười hay không?”
Đây là lính của con trai bà ta đấy.
Ngoài con trai bà ta, bọn họ đều phải nghe bà ta.
Hiện giờ, còn phải nghe theo cả Mạt Na nữa.
Ngoại trừ Mạt Na ra, luận về thân phận thì còn có cả cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành ở đây đều có thể cưỡng chế được bọn họ.
Hiện giờ bọn họ đang ở trong thời kì vô cùng khổ sở, còn bị cấm bay nữa, tất cả những người đang đứng ở đây có người nào mà họ không phải nịnh nọt lấy lòng không?
Nếu những người này không đồng ý hỗ trợ thì không biết bọn họ còn bị cấm bay tới khi nào nữa. Thân là lính của đội phi cơ chiến đấu mà lại không được bay thì có khác gì bị phế đâu hả?
Nếu đám Quân Lương không ngốc thì bọn họ phải tự hiểu người nào cần phải lấy lòng, còn người nào thì không.
Thật nực cười, khi nào đến lượt cô ả người ngoài như Tề Vân Diên nói đến cái chuyện nghĩa khí ở đây chứ?
Một cân nghĩa khí đáng giá bao nhiêu tiền hả?
Chỉ là bà ta thật sự không nghĩ rằng Bành Khố Các sẽ bị con nhóc này đùa giỡn xoay vòng vòng, bây giờ nhìn thấy cũng chỉ là một con nhóc vô tri ngu xuẩn thôi mà!
Lần này, đám Quân Lương không hề do dự gì cả.
Nói đùa sao, đội trưởng của bọn họ còn đang đứng sờ sờ ở chỗ này đấy!
Mà cho dù đội trưởng không ở đây thì năng lực của Tề Tiểu Tô cũng thực sự khiến bọn họ chịu phục!
“Thưa bà, cô Tề nói đúng ạ, nếu bà cảm thấy cô ấy không nên ở đây, vậy thì chúng tôi sẽ đi cùng với cô ấy.” Quân Lương đứng thẳng lưng, nói rất to và rõ ràng.
Bà Vệ cho là mình nghe lầm.
“Cậu nói cái gì?”
Mạt Na đột nhiên đứng dậy, nói: “Mẹ chồng tôi không phải có ý này…”
Lời còn chưa nói hết, Tề Tiểu Tô đã cười phụt ra.
Mẹ! Chồng! Tôi!
Tề Tiểu Tô quay đầu lại thì thấy toàn là người quen.
Vương Đại Bảo, Tiêm Tiêm và cả quản lý cao cấp của Thiên Vực mà tối hôm qua cô vừa gặp, phó quản lý Thiệu Thông.
Bọn họ vừa mới đi vào nên nhất thời không nhìn thấy Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh.
Trên tay ba người đều ôm những hộp quà được đóng gói đẹp đẽ cẩn thận, vừa vào cửa, ánh mắt họ hướng đến chỗ Mạt Na trước tiên, sau đó đều đi đến chỗ cô ta.
“Mợ Vệ, sinh nhật vui vẻ.”
Đây là người đầu tiên của hôm nay tuân theo lời dặn của bà Vệ, gọi Mạt Na là mợ Vệ.
Sắc mặt bà Vệ lập tức tốt hơn một chút.
Mạt Na đứng lên, cười nói: “Cảm ơn.”
“Đây là quà chúng em tặng chị, chỉ là chút lòng thành của chúng em mong chị đừng chê nhé.” Tiêm Tiêm ở trước mặt Mạt Na nào còn dáng vẻ hùng hổ như tối hôm qua, bây giờ nhìn vô cùng đáng yêu và dễ thương.
Mà cả Thiệu Thông và Vương Đại Bảo đều rất đúng quy củ.
Ở trước mặt Mạt Na, đây mới là phản ứng tự nhiên của họ.
“Sao lại chê được? Pello thu dọn lại quà cho tôi với.” Mạt Na cất giọng gọi.
Pello chạy tới nhận lấy những món quà kia, lúc này bà Vệ mới lên tiếng: “Đưa đến phòng của cậu chủ đi. À phải rồi, giờ phải nói là phòng của mợ chủ mới đúng.”
Cố ý nói một câu như vậy là có ý gì?
Tề Tiểu Tô cắn răng, nói với Vệ Thường Khuynh ở trong đầu: “Ở trong phòng của anh có đồ riêng tư gì không nên cho người khác nhìn thấy không?”
“Không có, thời gian anh về nhà cũng không nhiều, những đồ vật riêng tư quan trọng nếu không để ở bên nhà bên kia thì chính là để trong không gian.” Vệ Thường Khuynh vội giải thích.
Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy khá khó chịu, những hành vi này của mẹ anh thật sự khiến anh cảm thấy hơi ghê tởm.
Dường như Pello có chút do dự, nhưng vẫn đáp lời rồi đem những món quà kia ra ngoài.
“Ngồi xuống đi, sao các cháu đến muộn thế?” Giọng điệu của bà Vệ đối với mấy người Tiêm Tiêm cũng không quá nhiệt tình.