Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 979 : Liên minh - Sự ăn năn của ông ấy
Ngày đăng: 04:23 30/04/20
“Có phải hại tôi hay không tự tôi có thể phân tích được.” Vệ Thường Khuynh bất động, nhìn về phía bà Vệ và nói: “Giống như trong khoảng thời gian này tôi bị mất tích, tôi cho rằng những chuyện mà bà làm hoàn toàn không phải vì muốn tốt cho tôi!”
Hai hốc mắt bà Vệ đỏ lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất cương quyết, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
“Con thì biết cái gì? Thật ra mẹ chưa từng nghĩ rằng con đã chết, có thể con cũng giống như ông bố vô trách nhiệm của con, thà đi đến một nơi nào đó cũng không nghĩ đến chuyện muốn trở về. Nhưng con không trở lại cũng tốt, mẹ thà con không trở về nữa còn hơn!”
Tề Tiểu Tô sợ hãi nhìn bà ta.
Lời này của bà ta là có ý gì? Hi vọng Vệ Thường Khuynh không quay lại? Đây là lời mà một người mẹ nên nói sao?
Vệ Thường Khuynh nắm chặt tay Tề Tiểu Tô.
Chỉ có làm thế này mới khiến anh cảm thấy không có cái gì có thể gây tổn thương được cho mình.
Anh có vợ của anh, là người tốt nhất với anh trên cõi đời này, có cô, người khác có thế nào anh cũng đều không quan tâm.
“Cẩm Địch, bà hà tất phải thế chứ?” Thủ trưởng thở ra một hơi thật dài.
“Tôi có lỗi gì? Tôi nghĩ như vậy không đúng sao? Sự tồn tại của nó vẫn luôn nhắc nhở tôi về nỗi đau mà ông và người đàn ông kia đã gây ra cho tôi đấy!” Nói đến đây, bà Vệ bỗng chuyển hướng sang Phương Viện Viện: “Còn cả nó nữa!”
Phương Viện Viện bị ánh mắt của bà ta dọa đến mức phải lui lại một bước.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tất cả đều nhìn về phía Thủ trưởng ban chấp hành.
Thủ trưởng nắm chặt đấm tay, rồi lại buông ra.
“Tôi biết, chuyện năm đó là lỗi của tôi, là tôi đã làm sai, sai một bước là cứ thế sai mãi. Nếu hôm nay tất cả đều ở nơi này thì ngồi xuống đi, tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện năm đó.”
Cửa lớn tự động đóng lại, ngăn cách âm thanh ở bên trong.
Lửa ở phòng bếp cũng đã tắt, bây giờ chẳng ai còn tâm tư đâu tiếp tục làm các món ăn vẫn còn dang dở.
Đèn ở phòng khách không quá sáng, mà cũng có thể là do Thủ trưởng cảm thấy tâm trạng của ông ấy lúc này không được tốt. Ông ấy ngồi cùng một chỗ với Phương Viện Viện, Vệ Thường Khuynh ngồi cạnh Tề Tiểu Tô, bà Vệ ngồi một mình, lưng bà ta ưỡn lên thẳng tắp, có cảm giác hơi cứng nhắc, như thể những lời kể tiếp theo đây đối với bà ta là một trận chiến vậy.
Thỉnh thoảng Phương Viện Viện lại lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Vệ Thường Khuynh, gương mặt lại hơi đỏ lên.
Dường như ông ấy đang không biết bắt đầu nói từ đâu.
Bà Vệ nhìn Vệ Thường Khuynh và nói: “Con nghe không hiểu đúng không? Để mẹ nói thẳng thế này nhé, con không phải con ruột của mẹ! Con là con trai của Vệ Kiêu và chị gái mẹ!”
Lời nói của bà ta như một tia sét đánh thẳng vào người họ, khiến họ chết đứng.
Ngay cả Vệ Thường Khuynh cũng cảm thấy choáng váng.
Anh không phải là con của bà ấy?
Thảo nào, thảo nào bà ấy vẫn luôn đối xử lạnh lùng với anh như thế!
Như vậy thì có thể giải thích được tất cả rồi.
Hơn nữa chuyện anh có dáng dấp giống bà ấy mấy phần cũng bởi vì bà ấy là dì của anh sao?
Thủ trưởng đưa tay day trán.
Những chuyện xảy ra năm đó, đến giờ khi hồi tưởng lại vẫn khiến ông cảm thấy thật hoang đường.
Bọn họ đã nghĩ gì vào thời điểm đó?
“Bà đừng nói gì nữa, để tôi nói, để tôi nói đi.” Thủ trưởng mệt mỏi lên tiếng.
Hai mươi tám năm trước.
Liên minh có hai người trẻ tuổi cực kì xuất sắc.
Một người là Vệ Kiêu và người còn lại chính là Thủ trưởng ban chấp hành, Phương Tấn.
Có một ngày, bọn họ tình cờ gặp được hai chị em xinh đẹp như hoa, người chị tên là Cẩm Sắt, còn em là Cẩm Địch.
Hai chị em đều vô cùng xinh đẹp, thậm chí họ còn khá giống nhau nữa.
Nhưng không biết vì sao mà cả Vệ Kiêu và Phương Tấn đều cùng yêu cô chị Cẩm Sắt.