Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 986 : Liên minh - đây là đồ Của vợ
Ngày đăng: 04:23 30/04/20
Mặc kệ, dù sao bây giờ cô ta cũng đã là người có bố che chở.
Hơn nữa bố của cô ta còn là vị quan to nhất ở Liên minh.
Xuất thân của cô ta cao hơn bất kỳ ai.
Cô ta là một tiểu thư đài các đích thực.
Nhưng, bây giờ vẫn chưa thể công khai.
Nghĩ đến điều này, Phương Viện Viện lại có chút khó chịu. Ít nhiều cô ta vẫn oán trách Thủ trưởng ban chấp hành, năm xưa sao không ép mẹ cô ta và người đàn ông đó rời xa nhau, sau đó kết hôn với mẹ cô ta chứ?
Vậy không phải sẽ không có chuyện gì nữa rồi sao?
Cô ta cũng không cần mang thân phận vừa cao quý vừa hèn hạ này, bây giờ cũng không thể công khai.
Cứ đợi đi, sẽ có một ngày, cô ta nhất định tìm được cơ hội công khai chuyện này, đương nhiên, dưới tiền đề không làm tổn hại đến tiền đồ của Thủ trưởng ban chấp hành.
Bây giờ cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn trước đã.
Còn cả Vệ Thường Khuynh, người đàn ông này vốn là của cô ta mới đúng.
“Được rồi, Viện Viện, con đi nghỉ trước đi, bố và Thường Khuynh còn có việc cần bàn.” Thủ trưởng ban chấp hành vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ta.
Phương Viện Viện ngầm đen mặt.
Ông không giúp cô ta mắng Tề Vân Diên vài câu.
Không lẽ là vì nể tình của Vệ Thường Khuynh sao?
“Ngoan đi con.”
Phương Viện Viện biết lúc Thủ trưởng ban chấp hành bàn chuyện công sẽ rất lạnh lùng, nếu cô ta cứ bám lấy, có lẽ thật sự sẽ khiến ông không vui, thế nên chỉ đành bĩu môi: “Vâng vâng, con về phòng trước đây.”
Cô ta cũng có một căn phòng riêng ở đây.
Nói xong cô ta liền bước lên lầu.
Ở trên lầu nếu muốn nghe lén họ nói chuyện cũng không thể nào, ở đây hiệu quả cách âm rất tốt, cô ta vốn không thể nghe thấy gì.
Nhưng cặp này xem ra cũng không dễ chia cắt.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Thủ trưởng ban chấp hành càng nặng trĩu.
“Hai người đi theo tôi.”
Nhìn thấy Thủ trưởng ban chấp hành bước đến một góc, mở ra một đường hầm dẫn xuống đất, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô nhìn nhau, không chút nghi ngờ đi theo ông.
Nghĩ ra cũng phải, loại người như Thủ trưởng ban chấp hành, có thể ở một sân bóng như vậy khiến cả Bành Khố Các cũng không tìm ra, nơi này sao có thể không có cơ quan khác chứ?
Sau khi ba người bước vào đường hầm, cánh cửa đường hầm liền đóng lại.
Ba mặt của đường hầm đều là bóng đèn, ánh sáng ấm nóng rất dịu dàng, bước vào trong cảm giác giống như bước vào một đường hầm khoa học viễn tưởng dẫn đến tương lai vậy.
Đi được một đoạn, Thủ trưởng ban chấp hành lại mở khóa bằng đồng tử sau đó mở một cánh cửa ra, họ bước vào một chiếc thang máy.
Thang máy đi xuống khoảng bảy tầng lầu bình thường, mới dừng lại và mở cửa ra.
Ra khỏi thang máy chính là một căn phòng với màu trắng làm chủ đạo, có giường, có bàn ghế, có sô pha, có máy tính, tivi, còn có cả giá sách, quầy bar.
“Tôi chưa từng đưa ai xuống đây bao giờ cả.” Thủ trưởng ban chấp hành ra hiệu cho họ ngồi xuống, sau đó bản thân bước đến bên cạnh giá sách, đếm đếm, rút ra một trong số những quyển sách trên kệ, lấy ra rồi ngồi xuống trước mặt họ, đẩy quyển sách sang.
Vệ Thường Khuynh đón lấy, vừa chạm tay vào liền cảm thấy không đúng, mở trang bìa ra, quả nhiên phát hiện quyển sách này chính là một thiết bị đông lạnh kiểu nhỏ, bên trong có đặt năm ống nghiệm, lúc nhìn thấy thứ chất lỏng màu ngà trong ống nghiệm, sắc mặt anh liền đen lại.
Thứ này của anh lại được một người đàn ông trịnh trọng cất giữ như vậy, chuyện này sao có thể không khiến anh nghiến răng ken két được?
Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy cạn lời.
Thủ trưởng ban chấp hành lúng túng ho vài tiếng, sau đó nói: “Quả thật tôi rất muốn xin lỗi cậu về chuyện này.”
Vệ Thường Khuynh đen mặt thẳng tay gập trang sách lại, sau đó nhét quyển sách đó vào lòng Tề Tiểu Tô.
“Vợ yêu, em cầm đi, cái này chỉ có thể là của em.”
Tề Tiểu Tô: “...”
Cô có thể chửi thề không?