Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 16 :

Ngày đăng: 17:53 19/04/20


Thì ra không phải tình địch!



"Khuất Diễn Trọng là anh họ của anh, là con trai của cậu anh." Sau khi biết Nam Lâu không có hứng thú với Khuất Diễn Trọng, Du Tụ Thần liền lấy lại bình tĩnh, dịu dàng giải thích.



Tướng mạo của Du Tụ Thần cũng rất tốt nhưng không phải mày kiếm mắt sáng như Khuất Diễn Trọng, gương mặt mang chút cổ điển, là kiểu đẹp tinh xảo. Theo cách nói của Nam Lâu, người con trai này nếu mặc đồ con gái khẳng định còn đẹp hơn cô ấy, nhưng Tống Sanh lại không cảm thấy Du Tụ Thần là người đàn ông vô hại.



Đừng nhìn cách thể hiện như thỏ con đáng thương trước mặt Nam Lâu của anh ta, Tống sanh dường như thấy được gì đó từ cặp mắt kia. Tống Sanh rất thông minh, chỉ là đôi khi giả ngốc mà thôi, cô gặp Du Tụ Thần vài lần liền nhìn ra người này không phải thứ tốt đẹp gì, trong ngoài không đồng nhất, nếu không có bản lĩnh thì tuổi trẻ sao có thể phát triển công ty tốt như vậy?



Nghe Du Tụ Thần giải thích, Tống Sanh không khỏi điều chỉnh suy nghĩ của mình. Vừa rồi cô là quá kinh ngạc, dù sao trước đây cũng chưa từng thấy Khuất Diễn Trọng tiếp xúc gần gũi với phụ nữ, càng đừng nói tới chuyện có người kéo tay anh, Khuất Diễn Trọng căn bản là loại người ngay cả quần áo cũng không muốn lại gần.



Người phụ nữ được Khuất Diễn Trọng đối đãi đặc biệt như vậy, hơn nữa khí chất và diện mạo đều xuất sắc, Tống Sanh đương nhiên cảm thấy hoảng loạn. Gặp người mình thích, cho dù có thông minh cũng biết thành kẻ ngốc, cô tin điểm này, nếu không ông ba cáo già của cô sao có thể phủ phục dưới chân của mẹ?



Kéo IQ của chính mình về, Tống Sanh bắt đầu tự hỏi mỹ nhân này rốt cuộc có lai lịch gì, chị gái hay em gái của giáo sư Khuất? Không lẽ là chị họ, em họ?



Nam Lâu cũng cùng suy nghĩ, liền nghi hoặc hỏi: "Không phải bạn gái, chẳng lẽ là em gái anh ta?"




Hoa viên nhà họ Du rộng lớn sớm đã được trang trí, thảm đỏ, đủ loại hoa, khăn trải bàn màu trắng, phục vụ mặc áo bành tô mỉm cười tiếp đãi, còn cả những vị khách ăn mặc sang trọng cũng đã vào chỗ. Từ thương gia tới chính trị đều có người tới dự tiệc cưới, thoạt nhìn bọn họ đều trò chuyện rất vui vẻ. Gia đình Nam Lâu kém hơn nhà Du Tụ Thần một bậc nhưng cũng xem như môn đăng hộ đối, hai người vừa xuất hiện, không ít người đều khen bọn họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, không khí lập tức trở nên náo nhiệt.



Tống Sanh tạm thời gác bỏ tâm tư của mình, một lòng làm tốt công việc phù dâu. Nhìn người bạn thân nhiều năm cuối cùng phải gả đi, cô nhịn không được mà hốc mắt đỏ ửng. Lúc còn nhỏ, bọn họ từng nói sau này sẽ làm phù dâu cho đối phương, hiện tại cô coi như đã thực hiện được lời hứa. Câu nói khi đó tựa như mới còn hôm qua, đột nhiên Nam Lâu phải gả ra ngoài, về sau thời gian bọn họ tụ họp chơi đùa có lẽ sẽ ngày càng ít.



Bên tai vang lên khúc quân hành của hôn lễ, mắt nhìn Du Tụ Thần đeo nhẫn cưới cho Nam Lâu, không chỉ người lớn hai nhà vừa khóc vừa cười mang bộ dáng kích động, chính Tống Sanh cũng mang tâm tình vô cùng phức tạp. Nhìn gương mặt sáng lạn của Du Tụ Thần kia tươi cười khi cưới được Nam Lâu, Tống Sanh đột nhiên cảm thấy hâm mộ, đương nhiên cô muốn lôi Du Tụ Thần xuống đánh một trận.



Bình ổn lại tâm trạng, rất nhanh đám người lại ầm ĩ trở lại. Nam Lâu đứng quay lưng muốn ném hoa, nhóm thiếu nữ trẻ tuổi liền tiến tới chuẩn bị đón lấy, Tống Sanh ở ngay hàng đầu.



Nam Lâu đương nhiên muốn ném cho Tống Sanh, kết quả cô làm không tốt, ném trúng một người bạn bên cạnh chú rể. Người đó là bạn tốt của Du Tụ Thần, bề ngoài lịch sự văn nhã, trông cũng không tồi, hình như tên Hạ Hồng Vân.



Mọi người cười vang chúc mừng Hạ Hồng Vân khiến gương mặt tuấn tú của anh đỏ ửng. Tống Sanh thừa dịp không ai chú ý thè lưỡi với Nam Lâu, nhưng cô thật sự không có ý muốn trách cô ấy.



Lúc này, Tống Sanh theo bản năng muốn đi tìm Khuất Diễn Trọng, kết quả vừa xoay người liền phát hiện Hạ Hồng Vân kia đứng trước mặt, đưa bó hoa tới trước mặt, nói: "Tặng em."