Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Chương 19 :
Ngày đăng: 17:53 19/04/20
Thấy Khuất Diễn Trọng vào toilet, Tống Sanh chỉ đành dừng lại bên ngoài, có lẽ vì lúc vào quá gấp, cửa không kịp đóng, để chừa một khe hở nhỏ. Tống Sanh đứng ngoài cửa cau mày, đang lo anh có phải không khỏe hay không thì liền nghe bên trong truyền tới tiếng nôn mửa.
Phun hết những thứ vừa ăn ra, Khuất Diễn Trọng mở vòi nước, dùng nước tẩm ướt cả khuôn mặt. Tâm lý chán ghét cùng ghê tởm khiến anh không khống chế được thân thể, cứ phản ứng theo bản năng mà nôn sạch, ngay cả khi không còn gì để phun, anh vẫn không có cách ngừng lại.
Anh có chứng tâm lý vô cùng nghiêm trọng, thậm chí thời điểm mới du học còn không ăn được gì, bản thân chỉ biết nằm trên giường bệnh dựa vào truyền dịch mà duy trì mạng sống, cả người gầy ốm như xương cốt. Khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, ở nước ngoài anh gặp không ít bác sĩ tâm lý, trên cơ bản chứng bệnh đã sắp khỏi hẳn nhưng sau khi về nước người đó luôn ở nơi công cộng bắt anh ăn đồ bà làm, cho nên sự chán ghét này cứ lặp đi lặp lại.
Mặc dù biết đồ ăn bà làm hiện tại đều là những thứ bình thường, cũng không phải đá vụn thủy tinh như trước, nhưng anh không có cách nào thoát khỏi cảm giác này, giống hệt phản xạ Pavlov (1). Trong miệng và yết hầu phảng phất như trở về nhiều năm trước, khó chịu như bị dao đâm. Hiện tại nghĩ lại, ăn nhiều đồ như vậy, bản thân phải trải qua phẫu thuật rửa ruột để lấy ra, thế nhưng anh lại không chết, thật kỳ lạ.
(1) Phản xạ Pavlov: dùng để chỉ phản xạ có điều kiện, cái tên có nguồn gốc từ thí nghiệm của Pavlov về sự tiết dịch vị của chó
Mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy linh hồn của mình thoát khỏi thể xác, chỉ biết đứng cạnh nhìn thân thể không ngừng nôn mửa, bộ dáng chật vật đáng thương.
Mỗi lần bà ấy nổi điên muốn tra tấn anh, bưng đồ tới uy hiếp anh phải ăn hết, anh đều làm bộ không quan tâm mà ăn, sau đó lại nôn ra sạch sẽ. Chuyện ngoài ý muốn nữa chính là anh liên tục gặp ác mộng, ký ức lúc còn bé vẫn luôn rõ ràng, không ngừng vọt ra tàn phá thần kinh của anh.
Cuối cùng cũng ngừng nôn khan, từ trong choáng váng lấy lại tinh thần, Khuất Diễn Trọng chống tay lên bệ đá cẩm thạch, nhìn sắc mặt tái nhợt trong gương, ánh mắt vô hồn, tóc còn đọng nước, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. Anh không thường soi gương, bởi vì anh sợ hai mắt của mình nhìn thấy địa ngục. Người ngoài nói anh tuấn tú, nhưng gương mặt giống ba này chỉ mang tới cho anh vô số tai nạn.
Anh không thích gương mặt của mình, không thích tất cả những gì mình đang có.
Dường như muốn làm ra bộ dáng khổ sở, nhưng cơ mặt của Khuất Diễn Trọng chỉ run rẩy một chút rồi lại cứng đờ, hoặc có lẽ có thêm chút lạnh lẽo và hỗn loạn, thanh âm u linh vẫn chưa tiêu tan không ngừng vang lên trong đầu.
"Không thích dùng món này, vậy đổi sang canh được không?" Nhìn hai tay đứa trẻ bị trói trên ghế, bà dịu dàng mỉm cười xé băng dính trên miệng của anh, sau đó bóp cằm ép anh uống muỗng canh mình đưa tới.
Hả? Lúm đồng tiền trên má? Tống Sanh chớp mắt, rất nhanh liền hiểu ý, bất giác lộ ra nụ cười ngây ngô.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Khuất Diễn Trọng nhìn cô cười như vậy, vốn là cô gái thông minh, ngay cả thời điểm giả ngốc cũng mang vẻ linh động và khôn khéo, hiện tại thật sự ngây ngốc cười, cảm giác mang tới cho người đối diện vẫn vô cùng đặc biệt.
Tống Sanh vốn muốn tươi cười đoan trang, chim sa cá lặn, tốt nhất là có thể xuất trần tuyệt diễm, trong nháy mắt hạ gục người đàn ông này. Nhưng nghe câu sau của Khuất Diễn Trọng, cô suy đoán có lẽ anh thích lúm đồng tiền trên má của cô, liền nhịn không được mà vui vẻ, nụ cười trên mặt muốn thu lại cũng không được. Nếu có thể hình dung, tâm trạng của cô lúc này như cơ thể vừa có thêm đôi cánh, không ngừng bay lên.
Cô cứ ngây ngốc cười hề hề như vậy, Khuất Diễn Trọng cũng đứng nhìn chằm chằm một lúc lâu. Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Sanh cảm thấy sau khi nhìn cô cười, tâm trạng của giáo sư Khuất dường như đã thả lỏng đôi chút.
"Cảm ơn." Anh nhẹ giọng, sau đó ra ngoài đóng cửa.
Trong phòng không còn tiếng động, Tống Sanh từ trên ghế trượt xuống sàn nhà, duỗi tay che kín gương mặt, hai mắt tỏa sáng nhìn cánh cửa, lẩm bẩm trong miệng: "Làm sao bây giờ? Mình phải làm sao bây giờ?"
Hiện tại cô rất muốn gọi điện về nhà, nói với ba mẹ ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại, còn cả anh trai, nói cho bọn họ biết cô đã yêu một người, rất muốn gả cho anh ấy. Mặc kệ anh ấy có thích cô hay không, mặc kệ tính tình của anh ấy có tốt hay không, mặc kệ cái thói ưa sạch sẽ đáng chết kia, cô muốn có được anh, lập tức đè người đàn ông này xuống giường, cầm lấy tay anh ấy, có được đôi môi của anh ấy!
"Xong rồi, thật sự không xong rồi, Tống Sanh, mày chết chắc rồi." Tống Sanh mang gương mặt đỏ bừng ngồi dưới đất, một tay che mắt, một tay nắm lấy đầu tóc của mình.
Cảm xúc này tới quá đột ngột, có Lương La ở trước, hành động đối đãi đặc biệt với cô của anh như ngọn lửa vừa được châm xăng, thiêu đốt khiến cô vừa hoảng loạn vừa như bị dày vò. Tống Sanh luôn cảm thấy tình cảm là chuyện của cả hai, còn cảm thấy những người kia thật ngốc, nhưng hiện tại chính cô cũng cảm nhận được cảm giác bản thân rơi vào vực sâu, thời điểm ở cùng người mình thích, cô không phải cũng cam tâm tình nguyện biến thành kẻ ngốc hay sao? Thời khắc này, cô thậm chí còn nghĩ mặc kệ Khuất Diễn Trọng có thích cô hay không, cô cũng muốn gả cho anh, cho dù ép buộc cũng được.
Cái ý niệm này hoàn toàn trái ngược với tín niệm cùng kiên định hai mươi mấy năm qua, nhưng giờ phút này, cô căn bản không còn tỉnh táo để tự hỏi, cô chỉ muốn dùng sức ôm người đàn ông này, nếu anh thích, cô có thể luôn mỉm cười cho anh xem, cười cả đời cũng có thể.