Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Chương 30 :
Ngày đăng: 17:53 19/04/20
"Người đó đứng chờ hơn nửa tiếng rồi."
"Sao thế, lại tới chờ chủ nhiệm Khuất hả? Là sinh viên trường y hay là người nhà bệnh nhân?
"Không biết, mà quản cô ấy là ai làm gì, có chờ cũng vô dụng thôi, ai chủ nhiệm Khuất cũng thấy chướng mắt. Còn mang hoa nữa chứ, khẳng định là chưa kịp tặng đã bị chủ nhiệm Khuất ném đi."
"A, hiện tại cô gái trẻ tuổi đều xem mặt hết."
Nhóm bác sĩ y tá đi qua hành lang thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn cô gái đứng cạnh bồn hoa, không thiếu lời thì thầm to nhỏ như vậy, có điều Tống Sanh hoàn toàn nghe thấy, mà cho dù có nghe, cô hẳn cũng sẽ không để bụng.
Không gọi điện báo Khuất Diễn Trọng biết mình tới đây, cô muốn cho anh một sự bất ngờ, vì thế chỉ có thể lẳng lặng đứng chờ.
Bởi vì đối phương là bạn trai, cho nên thời gian chờ đợi rất dễ vượt qua, cô cảm thấy chỉ cái nháy mắt đã tới giờ tan tầm, thân ảnh cao lớn từ trong đi ra, cùng với người khác luôn duy trì khoảng cách nhất định. Không ai có thể đi cạnh anh, cho nên thoạt nhìn anh giống như bị cô lập.
Tống Sanh vừa thấy liền nhịn không được mà gọi: "Diễn Trọng." Cái tên Manh Manh và thỏ con quá mức tình thú, trước mặt công chúng đương nhiên không thể gọi, tuy rằng cô rất muốn nhìn xem đối mặt với cái tên không đúng phong cách đó mọi người sẽ thể hiện thái độ gì, nhưng tốt nhất vẫn là giúp anh duy trì hình tượng.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Khuất Diễn Trọng dừng bước, quay đầu nhìn người cạnh bồn hoa cách đó không xa. Hôm nay cô mặc váy dài, ôm hoa, tóc xõa, tươi cười xinh đẹp, thoạt nhìn đặc biệt động lòng người. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy, bình thường cô không hay chú trọng bề ngoài, hôm nay trang điểm như vậy, vừa nhìn liền cảm thấy có vài phần long trọng.
Khuất Diễn Trọng dừng hai giây, sau đó đi về phía cô, mà người xung quanh vây xem thấy tình huống này đều kinh ngạc không thôi. Bình thường không phải như vậy, chủ nhiệm Khuất ngày thường không quan tâm ai, lúc này sao lại chủ động qua đó chứ?
Nghĩ lại cô gái kia gọi tên của chủ nhiệm Khuất, có người suy đoán cô là người thân của anh, dù sao cô gái đó nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, mà chủ nhiệm Khuất đã gần ba mươi, tuổi tác có chút cách biệt.
Khuất Diễn Trọng không cởi quần áo, chỉ có quần bị Tống Sanh cởi ra. Tống Sanh cũng vậy, chỉ có váy dài bị kéo đến bên hông. Trong không gian nhỏ hẹp, hai người dán chặt vào nhau, thân mật không một khe hở, không khí phảng phất sôi trào, một thanh âm rất nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn.
Qua một hồi lâu, mây tan mưa dừng, Tống Sanh lười biếng ngồi trên người Khuất Diễn Trọng không muốn nhúc nhích, thỉnh thoảng đưa đầu dán vào cổ anh ngửi ngửi. Khuất Diễn Trọng vẫn ôm cô vào lòng, mặt dựa trên tóc cô, nhắm nửa con mắt, lộ ra vẻ lười biếng khó thấy.
Ánh nắng chiều hoàn toàn biến mất, không biết từ khi nào đỉnh đầu đã là sao đầy trời. Chờ hai người thu dọn ổn thỏa, Tống Sanh vẫn ngồi trên người anh không muốn rời, Khuất Diễn Trọng cũng bao dung cô. Chỉ là hành động vừa rồi quá mức, vết thương trên tay trái của Khuất Diễn Trọng chảy máu, rất nhanh bị Tống Sanh nhạy bén phát hiện.
Cô lười biếng nhíu mày, cẩn thận kéo tay áo sơ mi của Khuất Diễn Trọng ra. Nhìn vết thương kia, Tống Sanh hỏi: "Hôm qua anh từ chối em là vì cánh tay này?"
"Ừ." Khuất Diễn Trọng ừ một tiếng, lại nói, "Chỉ là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ khỏi."
Tống Sanh vẫn không hỏi anh rốt cuộc vì sao lại bị thương, cô chỉ thở dài, ánh mắt lộ vẻ đau lòng mà chính cô cũng không phát hiện. Cô cẩn thận cởi bỏ băng vải, lau vết máu, sau đó nhìn Khuất Diễn Trọng một cái, cô bỗng nhiên thò lại gần liếm vết thương kia.
Cảm nhận được người dưới thân chấn động, Tống Sanh nghiêm túc nhìn anh: "Rất đau sao?"
Khuất Diễn Trọng lắc đầu, bỗng dưng dùng lực lần nữa ôm cô vào lòng. Tống Sanh giãy giụa: "Vết thương cần băng bó lại."
"Đợi một lát." Khuất Diễn Trọng vẫn ôm cô, nửa điểm cũng không có ý buông tay.
Sợ tiếp tục giãy giụa sẽ làm miệng vết thương càng nứt nghiêm trọng, Tống Sanh đành phải ngoan ngoãn. Cô suy đoán rất nhiều nhưng vẫn không nghĩ ra ai có thể đâm anh một vết thương dài như vậy, trong lòng nói không nên lời khó chịu, so với chính cô bị thương còn khó chịu hơn.
"Sau này đừng bị thương nữa, Manh Manh, em khó chịu." Tống Sanh ôm eo dựa vào ngực Khất Diễn Trọng, cảm nhận được nhịp tim của anh, cô bỗng dưng muốn thấu hiểu anh hoàn toàn, biết mọi thứ liên quan tới anh.