Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 36 :

Ngày đăng: 17:54 19/04/20


Người đàn ông họ Phương.



"Manh Manh, một tuần sau anh thật sự sẽ về chứ?"



"Ừ."



"Nếu anh không bận thì nhớ gọi cho em."



"Được."



"Vậy anh đi đi, đừng để trễ máy bay."



Khuất Diễn Trọng không nói gì, vẫn đứng yên tại chỗ.



Hai người đứng nhìn nhau một lát, Tống Sanh buông tay áo anh ra, tỏ vẻ không vui: "Được rồi, anh đi đi."



Nhưng Khuất Diễn Trọng vẫn không đi, anh nhìn Tống Sanh cúi đầu dậm chân, duỗi tay ôm cô vào lòng, sau đó kéo cô qua bên cạnh cùng ngồi xuống ghế.



"Không sợ trễ giờ sao?" Tống Sanh ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười, nương theo động tác của anh mà lần nữa kéo ống tay áo.



"Ngồi với em một lúc nữa." Khuất Diễn Trọng đẩy vali qua một bên, cùng Tống Sanh hai người ngồi nhìn dòng người đi qua đi lại.



Đàn ông phụ nữ, người già thanh niên trẻ con, có cảnh tượng vội vàng, có cô đơn mê mang, hàng trăm sắc thái. Mà bọn họ chẳng qua chỉ là hai người bình phàm trong muôn nghìn chúng sinh mà thôi. Tống Sanh an tĩnh nhìn đám người trước mặt, chợt nghiêng đầu tựa vào vai Khuất Diễn Trọng, chủ động ôm cổ anh.



"Manh Manh."



"Ừ."



"Anh phải biết chăm sóc chính mình."
Vừa lên lầu hai liền thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ngồi trên xe lăn. Trông thấy Phương Tuy Dương, bà ấy giơ tay cầm bình trà bên cạnh ném thẳng vào người ông ta. Ông ta bắt lấy, lại nhìn mảnh vỡ dưới chân bà, bất đắc dĩ mà nói: "Á Nhứ, tách trà quăng thì quăng, nhưng nếu mảnh sứ không cẩn thận làm em bị thương thì làm sao đây?"



Người phụ nữ gọi là A Nhứ kia chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."



Sắc mặt Phương Tuy Dương chưa từng thay đổi, ông ta vẫn mỉm cười đi tới đẩy xe lăn của bà qua một bên, sau đó ngồi xổm xuống tự mình thu dọn, lại nói: "Diễn Trọng vừa tới, em trước nay luôn thương nó, hai người trò chuyện đi, anh đi chuẩn bị đồ ăn." Nói xong, ông ta liền đặt lên má người phụ nữ một nụ hôn thân mật, gật đầu với Khuất Diễn Trọng rồi rời đi.



Khuất Diễn Trọng đứng bên cạnh nhìn không khí căng thẳng giữa bọn họ sớm đã thành thói quen, chờ Phương Tuy Dương đi, anh đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện người phụ nữ. Người phụ nữ nhắm chặt hai mắt rồi mở ra, lộ sự mệt mỏi.



Người phụ nữ này tên Sở Nhứ, là người phụ nữ Phương Tuy Dương yêu. Vì người phụ nữ này, Phương Tuy Dương đã giao phần lớn đế quốc thương nghiệp của mình cho cấp dưới xử lý, hàng năm ở đây bầu bạn với bà, tìm cho bà vô số đồ tốt, chỉ thiếu hái sao trên trời. Nhưng Sở Nhứ đối Phương Tuy Dương không có cảm động, thậm chí là cừu hận.



Giữa Sở Nhứ và Phương Tuy Dương là một đoạn nghiệt duyên, Phương Tuy Dương gặp bà, yêu bà khi bà đã có chồng, hơn nữa tình cảm vợ chồng bọn họ rất tốt, thậm chí còn có một đứa con đáng yêu. Con người Phương Tuy Dương này đã muốn cái gì thì sẽ không tiếc thủ đoạn mà cướp lấy, cho nên người đàn ông Sở Nhứ yêu, một trung úy của Trung Quốc đã chết trong một lần tập kích chống ma túy xuyên quốc gia.



Phương Tuy Dương cứ như vậy mà xuất hiện, ông ta đẹp trai, giàu có, lại thâm tình dịu dàng, Sở Nhứ trong khoảng thời gian ông ta ở cạnh bầu bạn đã vượt qua nỗi đau, sau đó liền yêu ông ta. Nhưng trong lúc này, sau khi biết ông ta hại chết chồng mình, Sở Nhứ biến mọi thứ thành hận ý ngập trời. Thậm chí ông ta còn muốn giết con của bà, Sở Nhứ đành lấy chính mình cầm chân Phương Tuy Dương, thành ông dời được tầm mắt của ông ta, để con trai có thể may mắn sống sót



Người nói cho bà biết chân tướng, cũng là người thần không biết quỷ không hay thay bà bảo vệ con trai chính là Khuất Diễn Trọng. Khuất Diễn Trọng muốn giết Phương Tuy Dương, mà Sở Nhứ cũng vậy, hơn nữa có con trai Sở Nhứ gắn bó, hai người cứ thế mà có quan hệ liên minh vững chắc.



Đối diện với Khuất Diễn Trọng, Sở Nhứ đã không còn vẻ lạnh nhạt của khi nãy, bà thở dài một tiếng, mong chờ hỏi anh: "Nó gần đây thế nào?"



Người bà hỏi đương nhiên là đứa con trai, Khuất Diễn Trọng sớm đã thay đổi thân phận cho nó, giấu nó trong cô nhi viện Ánh mặt trời. Phương Tuy Dương vẫn luôn cho rằng năm đó đã giải quyết đứa bé kia, lại không ngờ thằng bé vẫn sống rất tốt dưới mí mắt của mình.



Khuất Diễn Trọng thấy được ánh mắt của Sở Nhứ, gật nhẹ đầu: "Cậu ấy rất tốt, rất hiểu chuyện, thành tích vẫn luôn đứng đầu, chung sống với đám trẻ trong viện cũng rất tốt..."



Nói tới, Khuất Diễn Trọng lại bất giác nhớ tới những thời điểm Tống Sanh đi thăm bọn nhỏ ở cô nhi viện. Anh không biết phải ở chung với đám trẻ thế nào, nhưng còn Tống Sanh, cô ấy luôn vui vẻ cùng bọn nhỏ nháo thành một đoàn.



Biểu tình Khuất Diễn Trọng nhu hòa một ít: "Cậu ấy luôn trầm ổn, gần đây đã cởi mở không ít."



Sở Nhứ chỉ lớn hơn Khuất Diễn Trọng vài tuổi, thời điểm Khuất Diễn Trọng còn trẻ đã quen biết anh, anh trước nay luôn bình tĩnh đạm mạc, chưa từng lộ ra vẻ mặt này. Cẩn thận quan sát chàng trai trước mặt, Sớ Nhứ cười cười: "Nhìn dáng vẻ này, cậu hẳn đã thích ai đó rồi đúng không?"