Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 55 :

Ngày đăng: 17:54 19/04/20


"Nếu em chết..."



Thời điểm ba Tống mẹ Tống và Tống Ly Nguyên tới, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, từ lúc đi vào Khuất Diễn Trọng vẫn chưa bước ra, những bác sĩ và y tá khác đã ra ngoài nghỉ ngơi hai lần.



Có bác sĩ đi ra, người chờ bên ngoài lập tức chạy tới dò hỏi, nhưng lần nào những bác sĩ đó đều mang vẻ mặt ngưng trọng, nói bệnh nhân bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Bác sĩ và y tá nơi này không ai nghĩ Tống Sanh có khả năng sống lại, cho dù người mổ chính nổi danh trong nghề, có thể nói là người giỏi nhất như Khuất Diễn Trọng cũng không có cách. Nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ căn bản không dám ra tay.



Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, từ lúc Khuất Diễn Trọng bước lên bàn phẫu thuật đều chưa từng nghỉ ngơi, nhóm bác sẽ đó nhìn hàng loạt động tác của anh cũng cảm thấy mệt mỏi, những y tá giúp anh lau mồ hôi cùng đưa đồ đều không theo kịp chỉ thị của anh, thân thể và tinh thần đều mệt tới nhịn không được mà run rẩy, nhưng Khuất Diễn Trọng ở trung tâm dường như lại không cảm nhận được gì.



Giờ phút này, Khuất Diễn Trọng trong mắt tất cả mọi người như một người máy, không biết mệt mỏi là gì để giành giật từng giây cứu người nằm trên bàn phẫu thuật. Những bác sĩ và y tá đó một phần vì sự chuyên nghiệp của anh mà bị thuyết phục, nhưng một phần cũng vì anh và người nằm trên bàn mà lo lắng, hiện tại bọn họ đều đã biết, bệnh nhân này chính là người Khuất Diễn Trọng yêu.



Người yêu chưa rõ sống chết, anh còn là người mổ chính, người chịu áp lực lớn nhất ở nơi này chính là anh, nhưng từ đầu tới cuối cùng đều không lộ ra yếu ớt và sự không xác định. Từ trước chỉ nghe tới thanh danh của anh, hiện tại nhìn anh mọi người đều cảm thấy kính nể. Một người kiên cường có nội tâm mạnh mẽ như vậy không cách nào không khiến người nể phục.



Máu cùng thuốc cuồn cuộn không ngừng được máy bay trực thăng đưa tới, những loại thuốc đó có vài món là đồ cao cấp không thể tìm thấy trên thị trường, bác sĩ bình thường có lẽ cũng không biết, người trên chợ đêm cho dù vung tiền cũng chưa chắc có được, lại bị Khuất Diễn Trọng không chút bủn xỉn lấy ra cứu người yêu đang hấp hối, hành động này khiến chúng bác sĩ đứng xem nhịn không được mà líu lưỡi.



Nhưng cho dù như vậy, tình hình người bệnh vẫn không mấy khả quan. Vết thương trên bụng cô quá nghiêm trọng, hai chân còn nghiêm trọng hơn, những chỗ khác cũng có những miệng vết thương nhỏ vụn. Không chỉ như thế, sau khi kiểm tra, bọn họ còn phát hiện não bộ của Tống Sanh bị hòn đá đập vào mà xuất hiện máu bầm, tình huống vô cùng nguy kịch.



Khuất Diễn Trọng rốt cuộc chỉ có một, cho dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là một người. Nhìn những đường sóng đại diện cho dấu hiệu sinh tồn dần dần biến thành một đường thẳng tắp, tất cả các bác sĩ và y tá đều thở dài trong lòng. Thậm chí có một y tá nhịn không được mà bật khóc, cô được bệnh viện trung tâm thành phố S điều tới, cũng là y tá bình thường phối hợp với Khuất Diễn Trọng làm phẫu thuật.




Khuất Diễn Trọng nhắm hai mắt lại, cúi người hôn lên lúm đồng tiền trên má của cô.



"Manh Manh, anh ôm em một cái đi."



"Sẽ động tới vết thương của em."



"Không sao." Tống Sanh lại cười.



Khuất Diễn Trọng cẩn thận tiến lên, cẩn thận ôm cô vào lòng. Tống Sanh hít một hơi thật sâu, ở trong lòng ngực của anh mà nói: "Lúc hôn mê em có một giấc mơ, em nhìn thấy anh khi nhỏ ngồi rúc mình trong góc tường khóc một mình, bộ dáng gầy ốm trơ xương đó khiến em rất đau lòng. Khi ấy em nghĩ, em chưa từng thấy anh khóc, nếu em chết như vậy, nói không chừng anh sẽ khóc rất nhiều. Em đau lòng, cho nên liền trở về."



"Em còn sống, Manh Manh đừng buồn. Hiện tại em không nhìn rõ lắm, anh có phải lại khóc rồi không? Anh đừng khóc, em sẽ đau lòng tới chết." Tống Sanh cảm thấy chỗ vết thương rất đau, nhưng cô vẫn cười hì hì mà nói.



Khuất Diễn Trọng thật sự không thể cười, anh chỉ nói: "Anh sẽ điên mất, Tống Sanh."



Tống Sanh chớp mắt, nuốt chua xót trở về, nghiêm túc nói: "Nếu như em chết, nếu anh chịu không chịu nổi, vậy hãy đến tìm em, đừng miễn cưỡng chính mình, anh có thể ích kỷ một chút."