Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 65 :

Ngày đăng: 17:54 19/04/20


Kẻ giết người.



Ba năm không tới, cô nhi viện Ánh mặt trời cũng không có bao nhiêu thay đổi. Khuất Diễn Trọng xuống xe đi vào bên trong, đụng phải viện trưởng Diêu Phương đang định ra ngoài.



Gặp người đàn ông trước mặt, viện trưởng Diêu Phương hoảng sợ, sau đó liền vui mừng, vội vàng tiến lên đánh giá Khuất Diễn Trọng một lần, cao hứng nói: "Tiên sinh, anh tới rồi! Không sao thì tốt, không sao thì tốt! Anh vào trong thăm bọn nhỏ đi, chúng đều tốt, đều rất ngoan, mấy đứa lớn đã ra ngoài đi làm, còn thường xuyên trở về chăm sóc mấy đứa nhỏ hơn."



"Viện trưởng, không phải nói đi mua đồ ăn sao? Sao lại trở về rồi? Tiên sinh này là..." Một đứa nhỏ ôm cái xẻng đi tới, tò mò nhìn Khuất Diễn Trọng.



Viện trưởng Diêu Phương từ ái sờ đầu đứa bé kia: "Đây là Khuất tiên sinh trước đây cô kể với mấy đứa." Sau bà lại giới thiệu cho Khuất Diễn Trọng biết, "Tiên sinh hẳn không quen đứa nhỏ này, hai năm trước nó được Sanh Sanh đưa tới."



Biểu tình trên gương mặt Khuất Diễn Trọng không hề thay đổi, nhưng Diêu Phương bỗng nhớ tới gì đó, lập tức dừng câu chuyện, lại mất tự nhiên thay đổi chủ đề: "Đúng rồi, bọn nhỏ đều đang chờ tiên sinh, hiện tại đa phần đều đang ở trong phòng." Bà vỗ vai đứa nhỏ ngây thơ kia, kêu nó rời đi trước.



"Tôi tới tìm An An, hỏi con bé chút chuyện." Khuất Diễn Trọng đưa mắt nhìn đứa trẻ đi vào vườn rau, nói thẳng.



Viện trưởng Diêu Phương nhịn không được mà thở dài, tựa hồ sớm biết anh sẽ nói vậy, gật đầu: "Đứa nhỏ An An kia số thật khổ. Tiên sinh, hướng này, tôi dẫn tiên sinh đi gặp An An.



Lầu hai bên phải, căn phòng có ánh sáng tốt nhất, bố trí bên trong vô cùng ấm áp, một cô bé an tĩnh cúi đầu ngồi chơi búp bê. Viện trưởng Diêu Phương đi qua chào hỏi cô bé, thân mật sờ đầu, nhưng An An một chút phản ứng cũng không có. Viện trưởng Diêu Phương sớm đã nhìn quen cảnh này, vì thế chỉ biết dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Khuất Diễn Trọng.



"Đứa nhỏ này sau khi trải qua chuyện kia... Từ lúc trở về một đứa trẻ bình thường liền biến thành thần trí không rõ, không nói câu nào, cũng không giao tiếp với những người khác, các anh trai chị gái trong viện thay phiên ở chung nhưng cô bé vẫn không có khởi sắc, luôn là bộ dáng này, chúng tôi cũng không biết phải làm sao đây."



"Vất vả cho viện trưởng, bà đi làm chuyện của mình đi."




"Lạnh quá, ưm... Lạnh quá, thật sự rất lạnh."



Khuất Diễn Trọng xuyên qua sương mù chạy nhanh tới ôm lấy cô. Tay vừa chạm tựa như ôm một khối băng, Khuất Diễn Trọng chẳng những không buông, thậm chí còn ôm rất chặt. Tống Sanh tựa vào lòng anh, mỉm cười, thỏa mãn cọ cọ: "Tốt quá, Manh Manh tới em liền không lạnh nữa."



Khuất Diễn Trọng tỉnh dậy, phát hiện nhiệt độ đã hạ, trời bên ngoài đã không còn trong sáng, nói trời mưa trời liền đổ mưa, màn mưa che trời lấp đất không ngừng nện xuống, trước khi ngủ Khuất Diễn Trọng quên đóng cửa xe lại, mưa lạnh ập tới thấm ướt mọi thứ trong xe, nửa người của anh cũng bị ướt, một cổ lạnh lẽo giống hệt trong mộng.



Thời điểm Khuất Diễn Trọng muốn làm một chuyện, những người quen biết anh đều sẽ có một loại cảm giác kỳ dị, người đàn ông này có thể làm được, mà sự điên cuồng của anh đều khắc sâu vào ấn tượng của mọi người.



Ngoại trừ ngày đầu tiên trở về, mỗi tối Khuất Diễn Trọng cơ hồ đều không nghỉ ngơi, trong lúc tra cứu tài liệu thỉnh thoảng sẽ rơi vào giấc mộng, ngủ một lát, nhưng cho dù cường độ làm việc có cao cỡ nào cũng không khiến anh tiều tụy, ngược lại làm anh ngày một sắc bén. Anh hoàn toàn không màng thân thể của mình, không màng bất cứ chuyện nào khác, chỉ có chấp niệm duy nhất chính là tìm ra nửa phần thi thể còn lại của Tống Sanh, điều tra rõ ràng chân tướng cái chết của cô.



Không buông tha một dấu vết để lại, cũng không buông bỏ một kẻ hiềm nghi, hơn nữa được nhiều người hỗ trợ, so với tưởng tượng Khuất Diễn Trọng rất nhanh tiếp cận được với người có khả năng là hung thủ nhất.



Hạ Hồng Vân, tên đàn ông từng muốn tiếp cận Tống Sanh bị anh ngăn cản. Hắn là bạn học của em họ Du Tụ Thần của Khuất Diễn Trọng, từng làm phụ rễ trong lễ kết hôn của anh ta, chỉ là mấy năm nay không hay liên lạc. Là đứa con thứ hai không được yêu thương nhưng trong nhà lại có chút tiền, sau khi có được chút vốn liền mở công ty riêng, hoạt động cũng không tệ, có điều không mấy phát triển.



Hạ Hồng Vân này, người quen biết hắn đều nói hắn hay xấu hổ, là người đàn ông thập phần ngây thơ, cuộc sống bình thường vô cùng sạch sẽ, thiện lương hào phóng thích giúp đỡ mọi người, bạn bè đều cảm thấy hắn rất nghĩa khí, trong tư liệu Khuất Diễn Trọng điều tra thậm chí không ai nói xấu hắn.



Sau khi thành niên, Hạ Hồng Vân rời khỏi nhà họ Hạ, một mình sống bên ngoài, ngoại trừ du lịch cùng bạn bè, phần thời gian còn lại hắn sống ở biệt thự, giống như ẩn cư, mỗi mùa hắn đều đổi một chỗ ở, phần lớn chỗ ở đều nằm trên núi, thỉnh thoảng sẽ ở bên bờ biển, bạn bè đều gọi hắn là ẩn sĩ.



"Thành phố S, biệt thự Dung Sơn." Nơi ở của Hạ Hồng Vân.