Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Chương 7 :
Ngày đăng: 17:53 19/04/20
Quan Hà
"Alo, chị Lâm hả, lần này kinh doanh cái gì? Có phải hợp tác với ông chủ Hoàng mỏ than lần trước không? Được được, em tới ngay." Mai Tương Hà tươi cười tắt máy, vào toilet bắt đầu trang điểm. Cô ta kéo áo lên, bầu ngực và xương quai xanh đều lộ ra ngoài, gương mặt trước gương lộ vẻ phong trần.
Thấy cô ta đi ra, Tề Quan Hà ngồi bên ngoài đùa nghịch với mấy khối xếp hình bằng gỗ nhíu mày. Không biết lửa giận từ đâu ập tới, một chân liền đá hỏng hình tháp nó vừa xếp được.
"Cả ngày chỉ biết chơi chơi chơi, tao nuôi mày có ích gì chứ?"
Tề Quan Hà đờ đẫn nhìn cô ta, không nói gì cả, chỉ cúi đầu thu dọn mấy miếng gỗ, bắt đầu xếp lại.
Nhìn bộ dạng này của đứa nhỏ, Mai Tương Hà hít một hơi thật sâu, liếc xéo nó, xách túi đùng đùng ra cửa thay giày, còn hùng hổ mắng: "Ngày nào cũng treo gương mặt của kẻ chết, ai thiếu nợ mày hả? Một đồng cũng không kiếm được còn bắt tao nuôi, đồ không biết điều, sao không dứt khoát nhảy lầu với ba mày hả?"
Cô ta mang đôi giày cao gót màu đỏ, đang mở cửa thì Tề Quan Hà ngẩng đầu hỏi: "Con không đi học sao?"
"Học cái gì? Tiền của tao lãng phí cho mày đi học hả? Có biết kiếm tiền khó lắm không?" Mắng mấy câu, Mai Tương Hà vội đóng cửa ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tề Quan Hà. Nó cúi đầu tiếp tục xếp hình, một tầng rồi một tầng, càng lúc càng cao. Cuối cùng tòa tháp cũng đã dựng xong, nhưng hình như trên tầng cao nhất có người đang đứng. Nó bình tĩnh nhìn, vươn tay đẩy nhẹ một cái, khối gỗ lại ngã xuống, toàn bộ đều sụp đổ, trong căn phòng an tĩnh phát ra tiếng vang ồn ào.
Tề Quan Hà đứng dậy dẫm lên miếng xếp hình, đi vào bếp mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng không còn đồ ăn. Nó ôm bụng đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra, lại kéo một cái ghế tới. Nó đứng lên ghế, một chân đặt lên ngạch cửa. Từ trên nhìn xuống, sắc mặt nó trắng bệch, nhưng ánh mắt lộ rõ ý hận, thật lâu sau vẫn thò một chân ra ngoài.
Gió thổi tới làm lung lay thân mình gầy yếu của nó, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã.
Nhảy xuống đi, sẽ không còn thống khổ nữa, nó không cần phải gặp lại người phụ nữ này, còn có thể ở cùng ba.
Một tay Tề Quan Hà đỡ khung cửa sổ, run rẩy nhấc chân còn lại lên.
Ba và mẹ ly hôn, ông ấy ôm nó nghẹn ngào nói lời xin lỗi, nói nó hãy sống bên mẹ, còn nói đã đưa cho mẹ chút tiền, có thể đảm bảo cuộc sống của mẹ con bọn họ.
Hôm sau, ba nó nhảy lầu tự tử. Vội vàng xử lý tang lễ, Tề Quan Hà bị mẹ dẫn tới nơi khác sống. Mẹ bắt đầu thường xuyên tới lui với một người đàn ông trẻ, gương mặt suốt ngày mang theo ý cười, nhưng rất nhanh, người đàn ông kia biến mất, còn mang theo tiền ba nó để lại.
Mẹ bắt đầu say rượu cả đêm không về, bà ấy cũng không quản nó, chỉ nhốt nó trong nhà, không cho nó đi học, cũng không nấu cơm, chỉ mua chút bánh mì để trong nhà. Mỗi lần bà ấy quên, Tề Quan Hà chỉ có thể nhịn đói.
Có lúc mẹ ra ngoài, mấy ngày mới trở về, cả người say khướt đầy mùi nước hoa. Nếu vui bà ấy sẽ coi như không thấy nó, nhưng nếu bực tức, bà ấy sẽ chửi ầm lên, coi nó như thùng rác để trút giận. Tề Quan Hà tựa vào cửa sổ, nhiều lần thấy mẹ được những người đàn ông khác nhau đưa về. Vì thế nó liền hiểu mẹ mình đang làm cái gì.
Hết ngày này qua ngày khác, nó bắt đầu hận người phụ nữ này... Nếu bà ta chết đi thì tốt quá rồi.
"Tề Quan Hà, anh cho em một tuần suy nghĩ, một tuần sau, anh sẽ tới tìm em, tới lúc đó em cho anh biết đáp án của mình." Nói xong, Khuất Diễn Trọng lại lái xe đưa nó trở về.
Chăm chú nhìn chiếc xe chạy đi, Tề Quan Hà về phòng của mình, từ dưới chăn lấy ra tấm ảnh. Đây là hình nó chụp lúc một tuổi, mẹ ôm nó, ba đứng sau đỡ lấy bả vai của bà, một tay vuốt đầu của nó, một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
"Xẹt" một tiếng, Tề Quan Hà dùng sức xét nát tấm ảnh.
Trời dần tuổi, đèn đường lần lượt sáng lên, cả thành phố bắt đầu chìm vào bóng đêm. Đèn đường như ngọn lửa huy hoàng giữa màn đêm, tựa như vĩnh viễn chưa từng say giấc.
Khuất Diễn Trọng từ một siêu thị gần nhà đi ra, lúc đi ngang quán anh, anh bỗng nhiên bắt gặp một cô gái quen thuộc ngồi xổm trên bậc thang, trong lòng ôm cái hộp nhỏ.
Trong hộp có một con cún màu đen, hai chân trước đưa lên, đứng dậy tựa hồ muốn nhìn mọi người xung quanh. Vẻ mặt cô gái giống hệt cún con, trên mặt ẩn ẩn hai lúm đồng tiền, vẻ mặt cũng đang chờ mong nhìn người tới lui.
Khuất Diễn Trọng chú ý tới ba chữ "Cần thu nhận" xiêu vẹo viết trên cái túi.