Kẻ Mạo Danh

Chương 20 :

Ngày đăng: 15:11 19/04/20


“Đến giờ cầu nguyện!” tiếng hô vang vọng khắp cả khu trại giam.



Danny và Nick đứng đợi cạnh cửa, còn Al Mập vẫn ngáy ngon lành, tuân thủ triệt để niềm tin rằng khi anh đang ngủ có nghĩa là anh không ở trong tù. Chiếc chìa khóa nặng nề tra vào ổ và cánh cửa mở ra. Danny và Nick hòa vào dòng người tới nhà nguyện trong tù.



“Anh có tin vào Thượng đế không?” Danny hỏi khi họ theo cầu thang xoắn ốc xuống tầng dưới.



“Không,” Nick nói. “Tôi là người theo thuyết bất khả tri.”



“Đó là cái gì?”



“Có những người tin rằng chúng ta không thể biết Thượng đế có tồn tại hay không, ngược lại với họ là đám vô thần, luôn nói rằng Thượng đế không tồn tại. Nhưng dù sao, Thượng đế cũng là một lý do tốt để được ra khỏi phòng giam một tiếng mỗi sáng Chủ nhật, và dù sao, tôi cũng thích hát. Không thể nhắc đến những bài thuyết giáo rất hay của cha tuyên úy - dù ông ấy thường bỏ nhiều thời gian quá xá vào việc sám hối.”



“Cha tuyên úy?”



“Trong quân đội người ta gọi linh mục như vậy,” Nick giải thích.



“Quá xá?”



“Quá mức, lâu hơn cần thiết. Cậu thì sao? Cậu có tin vào Thượng đế không?”



“Đã từng, trước khi những việc này “sảy ra”



“Xảy ra,” Nick nói.



“Xảy ra,” Danny nhắc lại. “Beth và tôi theo Thiên chúa giáo La Mã, nên chúng tôi gần như thuộc làu Kinh thánh, dù tôi chẳng thể đọc nổi nó.”



“Chiều Chủ nhật này Beth có tới không?”



“Dĩ nhiên,” Danny nói, nụ cười xuất hiện trên mặt. “Tôi không thể chờ ‘làng’ lâu hơn nữa.”




Lúc đứng dậy, Danny bình phẩm. “Khác hẳn những buổi lễ tôi thường tham gia ở St Mary.” Nick nhướng mày. “Ở đây không nhận tiền quyên góp.”



“Họ lại bị khám lần nữa trước khi ra khỏi nhà nguyện, và lần này có ba người tù bị kéo sang một bên trước khi bị giải đi theo hành lang màu tím.



“Chuyện đó là thế nào,” Danny hỏi.



“Họ bị biệt giam,” Nick giải thích. “Tàng trữ ma túy. Ít nhất bảy ngày.”



“Thật không đáng chút nào,” Danny nói.



“Họ không nghĩ vậy đâu,” Nick nói, “vì chắc chắn rằng họ sẽ lại làm ăn ngay sau khi hết hạn biệt giam.”



***



Danny bất giác trở nên hồi hộp khi nghĩ đến việc được gặp Beth lần đầu tiên sau nhiều tuần.



Lúc hai giờ, một tiếng trước khi Beth vào, Danny đang đi lại trong phòng giam. Anh đã giặt và là chiếc sơ-mi, quần jeans và mất khá nhiều thời gian gội đầu. Anh tự hỏi liệu Beth sẽ ăn mặc ra sao. Cứ như là lần đầu tiên anh đưa nàng đi chơi vậy.



“Trông tôi thế nào?” anh hỏi. Nick cau mày. “Tệ quá hả?”



“Chỉ là...”



“Chỉ là sao? Danny hỏi.



“Tôi nghĩ có thể Beth sẽ muốn anh cạo râu.”



Danny nhìn mình trong tấm gương thép ở trên bồn rửa. Anh liếc nhanh đồng hồ.