Kẻ Mạo Danh
Chương 23 :
Ngày đăng: 15:11 19/04/20
Cánh cửa nặng nề của căn buồng giam cá nhân mở ra. “Anh có bưu phẩm. Theo tôi ra nhận hàng.”
Leach chậm chạp trèo xuống giường, lẳng lặng đi theo viên cai ngục đang chờ. “Cảm ơn ông đã đưa tôi vào phòng giam cá nhân,” gã làu bàu khi đi dọc theo hành lang.
“Anh chơi sau lưng tôi thì tôi cũng chơi lại thôi,” Hagen nói. Ông ta không thêm lời nào nữa cho đến lúc tới kho, và gõ ầm lên cánh cửa hai lớp. Người coi kho mở ra và nói, “Họ tên?”
“Brad Pitt.”
“Đừng đùa với tôi, Leach, không là tên anh vào báo cáo đấy.”
“Leach, 6241.”
“Anh có bưu phẩm.” Ông ta quay lại, lôi ra cái hộp từ giá đằng sau và đặt lên quầy.
“Tôi thấy ông đã mở nó ra rồi, ông Webster.”
“Anh biết luật mà, Leach.”
“Có, tôi biết,” Leach nói. “Ông được yêu cầu thay mặt tôi mở tất cả bưu phẩm, để tôi chắc chắn rằng sẽ không có thứ gì bị lấy đi hoặc cho thêm vào.”
“Liệu hồn đấy,” Webster nói.
Leach lật nắp hộp ra và thấy bộ quần áo thể thao Adidas kiểu mới nhất. “Đồ tốt đấy nhỉ,” Webster nói. “Chắc là lại phải tặng ai đó vài đồng rồi.” Leach không nói gì, còn Webster bắt đầu kéo khóa các túi quần túi áo ra để kiểm tra xem có ma túy hoặc tiền bên trong hay không. Ông ta không thấy gì, thậm chí cả một tờ năm bảng như thường lệ. “Anh có thể mang nó đi, Leach,” Webster nói với vẻ miễn cưỡng.
Leach cầm bộ quần áo và bắt đầu đi ra. Mới được vài bước thì có tiếng gọi “Leach” phía sau. Gã quay lại.
“Cả cái hộp nữa,” Webster nói.
Leach quay lại quầy, đặt bộ quần áo vào trong hộp và kẹp dưới cánh tay.
“Thế là diện mạo cũng được cải thiện kha khá rồi đấy,” Hagen bình phẩm khi đưa Leach trở lại buồng giam. “Có khi tôi cũng phải soi kỹ hơn một chút, vì anh có bao giờ tới phòng tập đâu. Nhưng mặt khác, tôi cũng có thể làm như không thấy gì.”
Leach mỉm cười. “Tôi sẽ để phần của ông ở chỗ thường lệ, ông Hagen,” gã nói khi cánh cửa buồng giam đóng lại sau lưng.
***
“Tôi không thể tiếp tục sống dối trá,” Davenport nói một cách không tự nhiên. “Các anh có hiểu rằng chúng ta phải chịu trách nhiệm về việc để một người vô tội ngồi tù oan cả quãng đời còn lại hay không?”
Khi Davenport bị gạch tên khỏi bộ phim truyền hình, Craig đã đoán chắc rằng sẽ chẳng bao lâu sau gã lại cần đóng một vai kịch tính khác. Vả lại, gã cũng chả còn gì để suy nghĩ hay lựa chọn trong thời gian “nghỉ phép.”
“Vậy anh định làm gì?” Payne hỏi, châm một điếu thuốc, cố tỏ ra không quan tâm.
“Nói sự thật,” Davenport trả lời, có vẻ hơi diễn tập quá mức. “Tôi định sẽ đưa ra các chứng cớ vào phiên kháng án của Cartwright và kể cho họ nghe những gì thực sự xảy ra vào tối hôm đó. Có thể họ không tin tôi, nhưng chí ít lương tâm tôi cũng được thanh thản.”
“Nếu anh làm thế,” Craig nói, “cả ba chúng ta sẽ vào tù.” Gã dừng lại. “Cả đời. Anh chắc đó là điều mình muốn chứ?”
“Bằng cách nào?” Nick hỏi.
“Hai tuần nữa hắn sẽ hết hạn bị biệt giam. Nếu Mortimer không quay lại bệnh viện điều trị nữa ngay sau khi Leach về, thì rõ ràng Leach là người cung cấp hàng.”
“Vậy là chúng ta chỉ có mười bốn ngày để thu thập các chứng cứ cần thiết,” Nick nói.
“Trừ khi đó là sự tình cờ.”
“Chúng ta không thể mạo hiểm,” Nick nói. “Mượn máy ghi âm của Danny và dàn xếp một cuộc nói chuyện, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, thưa ngài,” Al Mập nói, đứng sững bên cạnh giường của mình. “Tôi có nên cho Danny biết không, hay cứ im lặng?”
“Anh cứ kể hết cho cậu ấy, để cậu ấy chuyển thông tin cho luật sư. Trong mọi tình huống, ba cái đầu luôn tốt hơn hai cái.”
“Cậu ta có thông minh không?” Al Mập hỏi khi ngồi xuống giường.
“Hơn tôi nhiều,” Nick thú nhận. “Nhưng đừng bảo cậu ta tôi nói vậy, vì nhờ một chút may mắn mà tôi có thể ra khỏi đây trước khi cậu ấy tự làm được điều đó cho bản thân mình.”
“Có thể đây là lúc cho cậu ta biết sự thật về chúng ta?”
“Vẫn chưa đâu,” Nick trả lời chắc nịch.
***
“Có thư,” viên cai ngục nói. “Hai cho Cartwright, một cho anh, Moncrieff.” Ông ta đưa lá thư cho Danny, và anh kiểm tra tên trên phong bì.
“Không, tôi là Cartwright,” Danny nói. “Anh ấy là Moncrieff.”
“Và tôi là Al Mập,” Al Mập nói.
“Mẹ kiếp,” viên cai ngục chửi đổng, đóng sập cửa lại.
Danny bắt đâu cười to, nhưng lúc nhìn sang Nick, anh thấy mặt Nick tái mét. Nick đang cầm phong bì, tay run bần bật. Danny không thể nhớ được lần cuối Nick có thư là khi nào. “Anh có cần tôi đọc nó trước không?” anh hỏi.
Nick lắc đầu, mở phong bì lấy thư ra và bắt đầu đọc. Al Mập ngồi dậy, nhưng không nói gì. Một sự bất thường hiếm khi xảy ra trong buồng giam này. Nick đọc, và chảy nước mắt. Anh lấy ống tay áo quệt qua mặt rồi đưa thư cho Danny.
Thưa ông Nicholas,
Tôi rất lấy làm tiếc thông báo rằng cụ thân sinh của ông đã qua đời vì một cơn suy tim vào sáng hôm qua. Các bác sĩ đã bảo đảm với tôi ông cụ ra đi mà không đau đớn gì. Tôi sẽ, với sự cho phép của ông, thu xếp để ông có thể về chịu tang bố mình.
Trân trọng
Fraser Munro, Luật sư
Danny ngước nhìn Al Mập đang ôm Nick. “Bố anh ấy qua đời, phải không?” là câu hỏi của anh ta.