Kẻ Mạo Danh
Chương 51 :
Ngày đăng: 15:12 19/04/20
Danny đang đọc cuốn Hạn chế của thuế, lạm phát và vai trò của chính phủ của Milton Friedman, đồng thời viết ghi chú về chương nói đến quay vòng tài sản và những ảnh hưởng của tài sản xấu khi chuông điện thoại vang lên. Sau hai giờ nghiền ngẫm, anh bắt đầu có cảm tưởng rằng bất cứ điều gì cũng có thể là một bước tiến so với ngài giáo sư Friedman. Anh nhấc máy và nghe thấy một giọng phụ nữ.
“Xin chào, Nick. Một giọng nói từ quá khứ của anh đây.”
“Xin chào, giọng nói từ quá khứ của tôi,” Danny nói, cố vắt óc nhớ ra một cái tên.
“Anh đã nói sẽ đến xem khi em đi lưu diễn. Thế đấy, em đã cố tìm mãi trong đám khán giả, nhưng anh chẳng bao giờ có mặt cả.”
“Vậy giờ em đang diễn ở đâu?” Danny hỏi, tiếp tục lục lọi trong đầu, nhưng vẫn chưa có cái tên nào xuất hiện.
“Cambridge, nhà hát Arts.”
“Tuyệt, vở nào vậy?”
“Một người phụ nữ không đáng để bận tâm.”
“Lại là Oscar Wilde,” Danny nói, hiểu rằng anh sắp tìm tới đích.
“Nick, anh thậm chí còn chẳng nhớ tên em nữa đúng không?”
“Đừng ngốc thế, Katie,” anh nói, vừa kịp lúc. “Làm sao anh quên được cô diễn viên dự phòng ưa thích của mình?”
“Được lắm, giờ em được diễn chính rồi, và em hy vọng anh sẽ tới xem em diễn.”
“Nghe hay đấy,” Danny vừa nói vừa lật giở cuốn lịch làm việc của mình, mặc dù anh biết mình hầu như luôn rảnh vào mọi buổi tối. “Thứ sáu thì sao nhỉ?”
“Không thể tuyệt hơn. Chúng ta có thể ở bên nhau dịp cuối tuần.”
“Anh phải quay về London có hẹn vào sáng thứ bảy,” Danny nói, nhìn vào một trang còn để trắng trong cuốn lịch.
“Vậy thì sẽ là một đêm bên nhau,” Katie nói. “Như thế với em là đủ.” Danny không trả lời. “Buổi diễn bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi. Em sẽ để lại vé cho anh ở quầy vé. Hãy đến một mình, vì em không định chia sẻ anh với ai đâu.”
Danny gác máy, đưa mắt nhìn chăm chăm vào bức ảnh của Beth lồng trong khung bạc đặt ở góc bàn làm việc của anh.
“Mời vào,” một giọng nói anh vẫn nhớ rõ vang lên.
Anh mở cửa bước vào, nhìn thấy Katie đang ngồi trước một chiếc gương, trên người chỉ mặc bộ đồ lót màu đen. Nàng đang tẩy trang sau khi diễn.
“Anh có thể đợi ở ngoài không?” anh hỏi.
“Đừng ngốc thế, anh yêu. Em chẳng có gì mới để cho anh xem đâu, và dù thế nào đi nữa, em hy vọng sẽ gợi lên vài ký ức,” nàng nói tiếp, quay lại nhìn anh.
Cô gái đứng dậy, mặc lên người một chiếc đầm màu đen khiến nàng trở nên còn đáng khao khát hơn đến lạ thường. “Em tuyệt quá,” anh miễn cưỡng nói.
“Anh có chắc không, anh yêu?” nàng hỏi, nhìn anh chăm chú hơn. “Nghe anh nói chẳng có tí thuyết phục nào cả.”
“À phải,” Danny nói. “Anh rất thích vở kịch.”
Katie nhìn anh chăm chăm. “Có điều gì đó không ổn.”
“Anh cần quay về London. Anh có công chuyện gấp.”
“Vào tối thứ sáu sao? Ồ, thôi nào, Nick, anh có thể làm khá hơn mà.”
“Chỉ là...”
“Là một người phụ nữ khác, đúng không?”
“Phải,” Danny thừa nhận.
“Vậy tại sao anh lại cất công đến đây làm gì?” cô gái giận dữ nói, quay ngoắt người lại.
“Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi.”
“Đừng bận tâm xin lỗi làm gì, Nick. Anh không thể khiến em thấy rõ hơn em là một người phụ nữ không đáng để bận tâm.”