Kẻ Mạo Danh

Chương 64 :

Ngày đăng: 15:12 19/04/20


Danny gặp Gerald Payne bên ngoài cổng St Stephen của Cung điện Westminster. Đây là lần đầu tiên Danny đến thăm trụ sở Hạ viện, và anh dự định đây cũng là lần cuối cùng Payne đặt chân tới nơi này.



“Tôi có hai vé tham dự cho khu vực công chúng,” Payne lớn tiếng thông báo với người cảnh sát đứng gác trước lối vào. Tuy thế hai người vẫn phải đợi một lúc lâu nữa mới xong thủ tục kiểm tra an ninh.



Sau khi đã bỏ hết mọi thứ trong các túi ra và đi qua máy dò kim loại, Payne dẫn Danny đi theo một hành lang dài lát cẩm thạch tới Đại sảnh Trung tâm.



“Bọn họ không có vé mời,” Payne giải thích trong khi đi ngang qua một nhóm người tham quan đang ngồi trên các băng ghế màu xanh lục, kiên nhẫn đợi đến lúc được cho phép vào khu dành cho công chúng. “Họ không thể vào trong được, hoặc nếu có thì cũng phải đợi tới tận cuối buổi chiều.”



Danny nhìn quanh để làm quen với quang cảnh của Đại sảnh Trung tâm trong khi Payne đến trình diện nhân viên cảnh sát ngồi ở bàn đăng ký và đưa ra hai chiếc vé của mình. Các nghị sĩ đang trò chuyện với những cử tri đến gặp gỡ họ, đám du khách đang ngửa cổ lên tròn mắt ngắm nhìn trần nhà khảm hoa văn, trong khi những người khác vốn đã quá quen thuộc với nơi này bước qua đại sảnh một cách có chủ đích trong khi đi thực hiện công việc.



Payne dường như chỉ quan tâm tới một thứ: đảm bảo để gã có được một chỗ ngồi tốt trước khi bà bộ trưởng đứng lên công bố quyết định của mình từ bục phát ngôn. Danny cũng muốn có được tầm nhìn tốt nhất để chứng kiến toàn bộ quá trình.



Viên cảnh sát chỉ tay về phía một lối đi nằm phía bên phải. Payne lập tức bước về phía đó, và Danny đã phải vội vã rảo bước theo để bắt kịp. Payne đi xuống lối đi được trải thảm màu xanh lục, leo lên một đoạn cầu thang tới lầu một như thể gã đã là nghị sĩ. Đến đầu cầu thang, một người dẫn đường tới gặp gã và Danny, kiểm tra vé của hai người trước khi dẫn họ vào khu hành lang dành cho công chúng vào tham quan. Điều đầu tiên khiến Danny ngỡ ngàng là khu hành lang này rất nhỏ, chỉ có vẻn vẹn một ít chỗ ngồi dành cho công chúng tham quan, điều này lý giải cho số lượng người phải chờ dưới tầng trệt. Người dẫn đường tìm cho họ hai chỗ ngồi ở hàng ghế thứ tư và đưa cho mỗi người một tờ chương trình nghị sự. Danny cúi người ra trước nhìn xuống phòng họp Hạ viện ở phía dưới, ngạc nhiên khi thấy mới chỉ có một số ít nghị sĩ lác đác có mặt, mặc dù lúc này đã gần giữa trưa. Rõ ràng không có nhiều nghị sĩ quan tâm tới chuyện sân đua xe đạp cho kỳ Olympic sẽ được tọa lạc ở đâu, mặc dù cũng có những người mà tương lai phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của bà bộ trưởng. Một trong số này đang đứng cạnh Danny.



“Hầu hết là các nghị sĩ của khu vực London,” Payne thì thầm trong khi giở tới trang có liên quan trong cuốn chương trình nghị sự. Bàn tay gã run rẩy khi gã cố thu hút sự chú ý của Danny lên dòng đầu trang: 12.30, công bố của Bộ trưởng Thể thao.



Danny cố dõi theo những gì đang diễn ra trong phòng họp bên dưới. Payne giải thích hôm nay là ngày dành cho phiên chất vấn Bộ trưởng Y tế, nhưng phiên chất vấn này sẽ kết thúc đúng vào lúc 12 giờ 30. Danny mừng thầm khi thấy Payne nóng ruột đến thế nào trong khi chờ đổi một chỗ ngồi trên hành lang dành cho công chúng lấy một vị trí trên những băng ghế màu xanh lục phía dưới kia.



Trong khi chiếc đồng hồ treo phía trên ghế của Chủ tịch Hạ viện nhích dần tới 12 giờ 30, Payne bắt đầu bồn chồn vo tròn cuốn chương trình nghị sự của gã, chân phải co giật liên tục. Danny vẫn bình thản, nhưng dẫu sao anh cũng đã biết trước điều bà bộ trưởng chuẩn bị công bố trước Hạ viện.



Khi ông Chủ tịch đứng dậy lúc 12 giờ 30 phút đúng và lớn tiếng, “Công bố của Bộ trưởng Thể thao,” Payne nhoài người ra trước để có tầm nhìn tốt hơn trong khi bà bộ trưởng đứng dậy khỏi băng ghế hàng đầu và đặt một cặp tài liệu màu đỏ lên bục phát ngôn.
“Cuộn băng ghi âm?”



“Trong báo cáo của Huân tước Beloff không đề cập gì tới một cuộn băng ghi âm. Tuy nhiên, có lời chứng từ một người bạn tù cũ của Cartwright - “một lần nữa ngài Đại pháp quan lại cúi xuống tập hồ sơ - “một người có tên Albert Crann, anh ta khẳng định đã có mặt chứng kiến khi ông Toby Mortimer, mà tôi tin ông cũng biết rõ, thừa nhận đã tận mắt chứng kiến vụ sát hại ông Bernard Wilson.”



“Nhưng đó chẳng qua chỉ là một lời nói vô căn cứ từ miệng một tên tội phạm đã bị kết án. Nó sẽ không thể đứng vững trước bất cứ tòa án nào tại quốc gia này.”



“Trong những bối cảnh thông thường tôi hẳn sẽ đồng ý với nhận định đó, ông Craig, và bác bỏ đơn thỉnh cầu nếu như không có một bằng chứng mới vừa được đệ trình lên các thượng nghị sĩ.”



“Một bằng chứng mới nữa?” Craig lặp lại, chợt cảm thấy đau nhói ở dạ dày.



“Phải,” ngài Đại pháp quan nói. “Có vẻ như Cartwright không chỉ chung phòng giam với Albert Crann, mà còn cả với một tù nhân khác, người này đã viết nhật ký hàng ngày, trong đó anh ta ghi chép lại hết sức chi tiết mọi thứ chứng kiến trong tù, kể cả nội dung các cuộc đàm thoại mà anh ta có tham dự.”



“Vậy là nguồn gốc duy nhất cho những lời cáo buộc này là một cuốn nhật ký mà một tên tội phạm bị kết án tù tuyên bố gã đã viết trong khi ngồi tù.”



“Không ai buộc tội ông về bất cứ điều gì, ông Craig,” ngài Đại pháp quan khẽ nói. “Tuy nhiên, tôi dự kiến sẽ mời nhân chứng trình diện trước các thượng nghị sĩ. Tất nhiên, ông sẽ được tạo mọi cơ hội để biện hộ cho mình trước tòa.”



“Nhân chứng đó là ai vậy?” Craig hỏi.



Ngài Đại pháp quan lật sang một trang khác của tập hồ sơ để kiểm tra lại tên, trước khi ngước lên và nói, “Sir Nicholas Moncrieff.”