Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 1 :

Ngày đăng: 15:31 30/04/20


Phong Khánh năm thứ tám, mùa đông đặc biệt lạnh lẽo. Vào ngày đông trời

thường sáng muộn, làm cho Sầm Cẩm quen ngồi dựa vào lò xông hương nhìn

trời sáng cảm thấy dày vò. Nàng thấy mình hơn phân nửa là sắp không sống nổi.



... Rốt cục không cần dày vò lâu nữa. Ở trong lòng nàng an ủi chính mình như thế.



Lúc trời dần sáng lên, bên ngoài vô duyên vô cớ nổi lên gió lớn.



Cửa sổ trong phòng không đóng kín, vang lên tiếng động xì xào. Trong yên tĩnh rét lạnh mùa đông, có vẻ càng chói tai.



Sầm Cẩm lần theo sợi dây tơ trên giá khắc hoa ngồi dậy từ trên giường,

đạp trên thảm lông Ba Tư rất nặng rất dày, chuẩn bị đi đóng cái cửa sổ

phiền nhiễu kia.



Ai ngờ vừa mới đứng dậy, gian ngoài liền có một người bước nhanh vào.



”Vương phi, ngài nằm xuống, để nô tì làm.”



Sầm Cẩm liền đứng lại, vừa đi trở lại giường, vừa nói: “Vân Liễu, ngươi còn chưa ngủ à?”



vừa nói ra miệng, Sầm Cẩm liền ý thức được h mình nói sai rồi. Vân Liễu

là nha hoàn hồi môn theo nàng từ nhà mẹ đẻ mang tới đây, đã sớm bị phu

quân của nàng —— Trấn Nam vương Tiêu Tiềm tìm cớ bán đi. Nay hầu hạ bên

mình, là đại nha hoàn Nhụy Hương được Tiêu Tiềm chuyển từ thư phòng bên ngoài vào, vốn chuyên môn hầu hạ hắn ăn uống ngủ nghỉ.



Nhụy Hương đầu vấn sơ đan hoàn kế, mặc bối tử màu thanh nê thêu hoa văn

mây như ý tứ hỉ, phía dưới mặc một cái váy màu thiên thanh mã diện,

khuôn mặt trầm tĩnh, dung sắc tuy chỉ tính bình thường, nhưng một đôi

mắt xác thực lại như giếng cổ không gợn sóng sợ hãi.



Bị gọi sai tên, Nhụy Hương cũng không sửa lại, đóng chẳh cửa sổ, nàng

bước tới gần giường, cúi mắt trầm tĩnh nói: “Vương phi, ngài vẫn nên ngủ một lát đi, trời đã sắp sáng.”



Sầm Cẩm tựa vào đầu giường, tựa tiếu phi tiếu nói: “Sau này có rất nhiều thời gian để ngủ, bây giờ không vội.”



Phối hợp với thần sắc tái nhợt có bệnh, lời này thật sự mang điềm xấu, Nhụy Hương đứng ở bên cạnh không nói tiếp.



Sầm Cẩm ho khan một trận không dừng được, trên mặt tái nhợt nổi lên một mảng ửng hồng dị thường.



Nhụy Hương lúc này mới hiện ra một tia kinh hoảng, vội vàng gọi người bưng chén thuốc đến.


Nhưng trước mắt, nàng sắp chết, Tiêu Tiềm vẫn không cho mẹ con nàng gặp nhau. Tàn nhẫn quá mức!



Sầm Cẩm càng nghĩ càng giận, vừa định mắng Tiêu Tiềm hai câu, miệng vừa há, máu đen đã ào ào phun ra...



”Vương phi!” Nhụy Hương kinh hoảng hô to một tiếng, vội gọi người đi truyền đại phu.



Máu cuồn cuộn không ngừng trào ra từ tai, mắt, mũi, miệng nàng, thậm chí từng cái lỗ chân lông trên người, nặng chĩu ướt đẫm đệm tơ vàng thêu

hoa... Sầm Cẩm cho tới bây giờ không biết, một người có thể chứa nhiều

máu như vậy.



Bên trong nhất thời cực kỳ yên tĩnh, rồi yên tĩnh này bỗng nhiên bị một chuỗi dài tiếng bước chân dồn dập nhiễu loạn.



Sầm Cẩm trước mắt đã dần dần mơ hồ, trong đầu cũng mất đi hơn phân nửa

tỉnh táo, nàng cố sức ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ liếc mắt nhìn một cái —— mơ hồ có thể thấy được một hình người cao lớn quần áo huyền sắc, dẫn một

đám người tiến tới bên mình.



Nàng mặc dù nhìn không rõ, nhưng cũng biết chính là người bên gối, đồng sàng dị mộng của nàng —— Trấn Nam vương Tiêu Tiềm.



Sầm Cẩm tựa vào đầu giường, trong miệng lại là một trận ho khan kịch liệt, cổ họng lại dâng lên máu đen.



Một khắc kia, nàng tựa hồ nhìn thấy Tiêu Tiềm trong mắt đầy kinh hoảng.



Trấn Nam vương Tiêu Tiềm gặp biến không sợ hãi, tung hoành chiến trường, cư nhiên cũng sẽ kinh hoảng.



Nếu không phải lúc này đã gần chết, nàng tất nhiên là muốn cười ra tiếng.



Nàng gian nan mấp máy môi, “Tiêu Tiềm, ngươi... Có hay không...”



”Ngươi nói cái gì?” Tiêu Tiềm vội đi đến bên giường, ghé lỗ tai vào môi nàng.



”Ngươi có hay không... Có hay không...” hơi thở mỏng manh phun ở bên tai Tiêu Tiềm.



Nhưng tiếp theo, hơi thở mỏng manh cũng không còn chút nào.



Ngươi có từng thích ta hay không? Có hại ta hay không? Đến cùng không hỏi ra được.



Phong Khánh năm thứ tám, Trấn Nam vương phi chết.