Kế Phi Thượng Vị Công Lược
Chương 112 :
Ngày đăng: 15:32 30/04/20
Tiêu Tiềm cùng Tiêu Nhường trở về ngày ấy, là hai mươi hai tháng giêng. Lúc này còn chưa hết tháng, nhưng hương vị năm mới đến cùng vẫn phai nhạt rất nhiều.
Phong Khánh đế mặt ngoài coi như để ý, riêng bớt chút thời gian tự mình ra ngoài thành đón chào.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên đã ở trong đội ngũ nghênh đón, Bình Dương trưởng công chúa cùng nàng nói chuyện một chỗ, ngôn ngữ đều là trấn an.
Phong Khánh đế là thân huynh đệ của Bình Dương trưởng công chúa, Tiêu Tiềm là huynh đệ cùng cha khác mẹ, lại nói tiếp nàng đương nhiên là thân thiết hơn với Phong Khánh đế. Nàng cũng biết chuyện lúc trước Tiêu Tiềm thiết kế Tiêu Nhường, nhưng nàng vẫn lén cảm thấy Phong Khánh đế làm quá mức. Dù sao cũng là Hiền phi và Tiêu Nhường thiết kế trước, Tiêu Tiềm cũng chỉ để Tiêu Nhường bêu xấu một hồi, để hắn tắt si tâm vọng tưởng với ngôi vị hoàng đế.
Phong Khánh đế chưa bao giờ muốn đổi thái tử, một lần như vậy với Tiêu Nhường có lẽ vẫn là chuyện tốt, miễn cho hắn để Hiền phi càng dưỡng càng sai. Tiêu Nhường và Hiền phi có thể nói là gieo gió gặt bão, còn Phong Khánh đế xử phạt Tiêu Tiềm có thể nói là quá nặng. Tiêu Tiềm nhiều năm qua chịu mệt nhọc, công tích cộng lại, nói khó nghe là nếu không có hắn, ngôi vị hoàng đế của Phong Khánh đế không có khả năng ngồi thoải mái như vậy.
Trước mắt Phong Khánh đế làm thế, không khỏi có hiềm nghi mượn cối giết lừa. Đối với Lâm Cẩm Nghi, Bình Dương trưởng công chúa vừa đau lòng vừa đồng tình. Cẩm Nghi thật tốt, lại thành vật hi sinh vì hoàng gia quyền mưu tranh đấu, bất quá vừa thành hôn đã chia cách với hôn phu lâu như vậy, đoàn viên năm mới cũng không thể cùng nhau.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên không thể nói Tiêu Tiềm đã trở lại, trong lúc đó vẫn biểu hiện ra một ít thương cảm.
Lúc sau, Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường mang theo một đội nhân mã trang bị đơn giản xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lâm Cẩm Nghi không lên tiếng nói chuyện với Bình Dương trưởng công chúa, chỉ cùng mọi người ngóng theo tiếng vó ngựa nhìn quanh.
Tiêu Tiềm một thân kỵ trang huyền sắc khinh giản, cưỡi trên ở một tuấn mã màu đen, đi đầu đội ngũ.
Lâm Cẩm Nghi tuy rằng lúc trước đã gặp hắn, nhưng đều là ban đêm, vì không kinh động người trong vương phủ, trong phòng cũng không đốt đèn, Lâm Cẩm Nghi cũng không biết Tiêu Tiềm gầy nhiều như vậy, đen nhiều như vậy, ngược lại giống như bỗng chốc thêm vài tuổi.
Sau lưng Tiêu Tiềm là nhị hoàng tử Tiêu Nhường, trải qua này nửa năm ma luyện, hắn cũng đen khôngít, nhìn tinh tráng hơn.
Làm cho người ta bất ngờ là, lúc này trong đám áo xanh đã sắp thối lui bỗng nhiên nhảy ra một người, thân hình cực nhanh nhẹn, lúc mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, nhảy vào trong đám người, cười lạnh hô lớn nói: "Cẩu hoàng đế, còn muốn luận công ban thưởng? Nạp mệnh đi!"
Cơ hồ là đồng thời, hắn nâng cánh tay lên, một ám tiễn phóng tới ngực Phong Khánh đế.
Phong Khánh đế sắc mặt đại biến, tuyệt vọng nhận mệnh nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, đau đớn trong dự kiến không đến, Phong Khánh đế lại trợn mắt, thấy Tiêu Tiềm che ở phía trước mình, chậm rãi ngã xuống đất.
trong lúc người áo xanh bắn trộm tên cùng bọn thị vệ triền đấu, bỗng nhiên lại lấy ra một cái mồi lửa, châm dây dẫn giấu ở bên hông.
"Vương Đồng!" Tiêu Tiềm ngã xuống đất hô to một tiếng, Vương Đồng lập tức hiểu ý, vung chân tiến lên dùng hết toàn đẩy người áo xanh đó ra ngoài.
Vương Đồng cũng là người luyện công phu, hắn dùng hết toàn lực đẩy mạnh, đánh văng người áo xanh ra ngoài hai ba trượng. Lúc này chung quanh người đó phát ra một tiếng nổ, thị vệ ở gần đều bị sóng nhiệt hất ngã, vị trí người áo xanh ngã xuống dĩ nhiên nổ thành một cái hố to.
Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng gặp phải ám sát, bọn thị vệ đều hoặc nhiều hoặc ít bị trúng thương, nhưng không ai chết, Phong Khánh đế cũng bình yên vô sự không sao.
Phong Khánh đế thở ra một hơi thật dài, đang muốn nói gì, lại nghe Uông Minh Tuyền bỗng nhiên thét một tiếng kinh hãi nói: "Thánh thượng, ngài xem vết thương của Trấn Nam vương!"
Phong Khánh đế tập trung nhìn, cũng phát hoảng, miệng vết thương trước ngực Tiêu Tiềm chảy ra máu đen.
"Người tới! Bãi giá hồi cung! Truyền ngự y!"