Kế Phi Thượng Vị Công Lược
Chương 13 :
Ngày đăng: 15:31 30/04/20
Chủ tớ mấy người nói xong, Lâm Cẩm Nghi liền nghĩ muốn bổ sung công khóa.
Nhưng người hầu hạ lúc trước trong Phóng Hoa uyển đều đã bị Tô thị đưa đi rồi, không còn ai để hỏi.
Lâm Cẩm Nghi suy nghĩ một lúc, đành phải đi hỏi Lâm Phương Nghi.
Dù sao theo tin tức mấy ngày nay nàng nghe được, quan hệ của hai tỉ muội luôn không tệ. Tuy rằng lúc trước châm trích, nhưng không đến mức vì
việc nhỏ ấy mà không chịu nói.
chân chạy đương nhiên rơi xuống trên đầu Kim Linh.
Kim Linh lĩnh mệnh, đi Phương Hoa uyển của Lâm Phương Nghi.
Viện của hai tỷ muội cũng không cách xa nhau, Kim Linh đi một lúc đã trở lại.
Nhưng nàng không về một mình, còn có đại nha hoàn Dạ Ngấn vẫn ở bên cạnh Lâm Phương Nghi.
Dạ Ngấn là cô nương eo thô, béo khỏe, ở trong đám nha hoàn tinh tế yểu điệu càng đặc biệt.
Tuy rằng làm nha hoàn cũng không đặc biệt yêu cầu diện mạo, nhưng đại bộ phận hạ nhân được dẫn ra ngoài đều đại biểu cho thể diện của chủ tử,
cho nên phần lớn mọi người đều chọn người bộ dạng đẹp mắt chút.
Lâm Cẩm Nghi không khỏi nhìn kỹ đánh giá nàng.
Dạ Ngấn cười hớn hở, thoạt nhìn thập phần hòa khí, phúc thân với Lâm Cẩm Nghi, nói: “công khóa của cô nương chúng ta đều là nô tì giúp lo liệu,
cô nương sợ nha hoàn trước mặt ngài nói không rõ, riêng để nô tì đến một chuyến.”
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, nói: “Tỷ tỷ có tâm.” Lâm Phương Nghi cư nhiên
để nha hoàn có mặt mũi của mình tự đi nói, thấy cảm tình tỷ muội các
nàng so với mình nghĩ còn tốt hơn.
Nói xong, Dạ Ngấn liền đi theo Lâm Cẩm Nghi đến trước bàn học. Trên bàn học bày vài bộ sách cùng mấy bản viết mẫu.
Dạ Ngấn mở một quyển trong đó ra, chỉ vào một đoạn văn nói: “Tiên sinh
nói lần tới chuẩn bị lên lớp từ chỗ này” nói xong lật vài tờ, “Cho đến
chỗ này.” Vừa nói vừa dùng mảnh hoa tiên trên bàn kẹp vào trang sách để
đánh dấu. Sau đó nàng lại mở một quyển thi tập, chỉ ra mấy bài thơ, nói
là tiên sinh bảo các nàng về xem cẩn thận trước, lần tới sẽ kiểm tra.
Lâm Cẩm Nghi ở bên cạnh nhìn Dạ Ngấn không nhanh không chậm lật sách,
thầm nghĩ Dạ Ngấn này mặc dù xem không vào mắt, không nghĩ tới cũng có
thể hiểu biết chữ nghĩa. Khó trách Lâm Phương Nghi giữ nàng ấy ở bên
người.
Dạ Ngấn liền đáp lời: “Nô tì đã chuyển cáo công khóa cho nhị cô nương.
Nhị cô nương còn để nô tì mang theo hai đĩa điểm tâm trở về.”
Lâm Phương Nghi không khỏi cười cười, muội muội này xưa nay đã như vậy,
mặc dù có chút tì khí, cũng không tức giận lâu. Tiếp theo bảo Dạ Ngấn
lấy điểm tâm trong hộp ra, đặt trên bàn.
Hai đĩa điểm tâm, một đĩa mân côi nãi du đăng hương tô (bánh kem hoa
hồng), một đĩa tử ngưu nhũ lăng phấn hương cao (bánh sữa bò). Đều là thứ bình thường Lâm Cẩm Nghi thích ăn.
Lâm Phương Nghi tuy rằng không thích đồ ngọt, nhưng đến cùng là Lâm Cẩm Nghi đưa lễ riêng, cũng muốn thử một chút.
Chu di nương có chút ghét bỏ nói: “Con cũng không thích ăn thứ này, cần
gì bắt buộc mình. Lại nói trời lạnh như vậy, điểm tâm đưa tới đã nguội
lạnh, cũng không biết ăn vào có khiến con đau bụng không.”
Nghe bà nói lời này, hản là tâm còn oán hận, không có việc gì đi bới
móc, Lâm Phương Nghi rất muốn nói vài câu, nhưng ngại nha hoàn đều ở
đây, cũng không muốn bà mất mặt mũi.
Dạ Ngấn nhân tiện nói: “Nhị cô nương cho Thiên Ti tỷ tỷ mang từ phòng
bếp nhỏ đến, vừa làm xong cất vào hộp vẫn còn bốc hơi nóng. Là nô tì
trên đường chậm trễ, mới bị nguội. Bụng cô nương quả thật không tốt, nô
tì mang xuống bếp làm nóng rồi lại bưng lên.”
Lâm Phương Nghi gật gật đầu, để Dạ Ngấn đi thu thập điểm tâm.
Chu di nương liền hỏi, “Con bảo Dạ Ngấn qua bên kia làm gì?”
Lúc trước Kim Linh tới, Chu thị còn chưa đến Phương Hoa uyển, cho nên
cũng không rõ nguyên nhân. Lúc này hỏi, cũng là lo Lâm Phương Nghi cúi
đầu, chủ động đi lấy lòng Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Phương Nghi lại đơn giản giải thích một phen.
Chu di nương nghe xong, ôn hoà nói: “Nàng còn có thể để ý công khóa? Thật sự là mặt trời mọc từ hướng tây.”
Lâm Phương Nghi nhíu nhíu mày, nói: “Muội muội bệnh một trận rồi, quả
thật ổn trọng không ít. Nay nàng biết lo nghĩ đến học vấn, chúng ta đều
nên cao hứng mới đúng.”
Nữ nhi này a, chỗ nào cũng tốt, chính là tâm địa rất mềm, thấy ai cũng tốt. Chu di nương không khỏi lại phát sầu vì nàng.