Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 6 :

Ngày đăng: 15:31 30/04/20


Tô thị dàn xếp ổn thỏa cho nữ nhi, để lại nha hoàn chiếu cố nàng, chính mình đi linh đường.



Sầm Cẩm nằm ở trên sạp, trong lòng rất dày vò.



Từ lúc nàng sống lại ở Trung Dũng hầu phủ đến nay, nguyên thân đã đi

được bốn mươi chín ngày, lẽ ra tang lễ sớm nên làm xong rồi... Dù sao vị vương gia phu quân kia của nàng cũng không yêu thích nàng, nghĩ đến

cũng sẽ không vì nàng làm lớn mới đúng.



Cũng không nghĩ quan tài của mình lại quàng ở Trấn Nam vương phủ lâu như vậy, dĩ nhiên là quy chế lễ tang vương phi mức cao nhất.



Tiêu Tiềm... Đến cùng đang nghĩ cái gì đây?



Lúc nàng còn sống, hắn khinh thường như vậy, chết rồi lại làm lễ tang trọng thể.



Đây là làm cho ai xem? Rõ ràng có nhiều người biết vợ chồng bọn họ bất hòa, hắn cũng không cần giả bộ tình thâm.



... Lại nói chính mình chết, không qua nổi can hệ với hắn, cho nên mới làm ra như vậy, đổi lấy an tâm?



Sầm Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy trên người phát lạnh, không khỏi run lên.



Tô thị lưu lại nha hoàn Thiên Ti, cho rằng nàng sợ lạnh, liền mở tủ quần áo trong khách phòng, lấy thêm giường đệm chăn ra đắp cho nàng, vừa

nói: “Đằng trước còn phải bận một lúc, cô nương nêu snhư vẫn thấy không

khỏe, không bằng ngủ một lúc, chờ chén thuốc kia có tác dụng sẽ thoải

mái một ít.”



Sầm Cẩm gật gật đầu, nhắm mắt lại.



Nhưng làm sao ngủ được đây? Bất quá chỉ miên man suy nghĩ thôi.



Nhưng ngự y khai chén thuốc bổ, cũng bỏ thêm dược liệu an thần dễ ngủ,

Sầm Cẩm vừa nhắm mắt, dược tính không bao lâu phát ra, thật sự ngủ mất.



Trong lòng nàng vẫn cứ nhớ mãi, một giấc ngủ này cũng rất không an ổn, còn mơ một giấc mộng.



Trong mộng, là thời điểm nàng và Tiêu Tiềm vừa thành hôn không lâu.



Khi đó Tiêu Tiềm còn không phải Trấn Nam vương hăng hái, bất quá là một

hoàng tử mẫu thân sớm mất, được nuôi dưỡng ở bên người hoàng hậu lớn

lên, cũng không được tiên đế coi trọng, mới ra cung xây phủ.




Tô thị đến cùng vẫn lo lắng nữ nhi, nhưng bọn họ đến cũng đến rồi, đưa quan nhập táng cuối cùng cũng không đi, thật không tốt.



Sầm Cẩm thu thập một chút, cùng Tô thị đi ra ngoài.



đầu mùa xuân Phong Khánh năm thứ chín, đưa tang Trấn Nam vương phi, Trấn Nam vương phù linh đưa ma, còn có đại thái giám trước mặt thánh thượng

cùng quan viên đi theo, lễ tang hết sức trọng thể.



Trung Dũng hầu phủ và mọi người liên quan đương nhiên cũng ở trong đó,

bởi vì huyết thống thân hậu, cùng Sầm Thanh Sơn và Kỷ thị mọi người đi

cùng một chỗ.



Sầm Cẩm kéo mũ áo choàng xuống, tận lực không nhìn quan tài chứa di thể mình, bên tai là Kỷ thị đứt quãng ai khóc.



mọi người Trung Dũng hầu phủ tuy rằng không biểu hiện đau thương như Kỷ thị, nhưng người người vẻ mặt trầm mặc nghiêm trang.



Tô thị dắt Sầm Cẩm, thường thường hỏi nàng một tiếng khỏe hơn không.



Đoàn người từ Chu Tước đường của Trấn Nam vương phủ chậm rãi đi ra ngoài thành đi, đưa đến cổng thành.



Trấn Nam vương phi đương nhiên cũng được táng nhập hoàng lăng. Hoàng

lăng thuộc về hoàng gia, cũng không thuận tiện cho người ngoài đi vào.

Đoàn người dừng bước. Quan tài được đặt trên xe ngựa, Trấn Nam vương dẫn đoàn xe một đường đưa vào hoàng lăng.



Sầm Cẩm lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn ra phía trước.



Tiêu Tiềm đi đầu, quần áo màu trắng, cưỡi một con ngựa đen cao lớn, dáng người cao ngất, tựa như thúy trúc.



ánh mắt Sầm Cẩm không tự giác lưu lại trên người hắn.



Có lẽ là cảm giác được cái gì, Tiêu Tiềm bỗng nhiên quay đầu lại.



Nàng vội cúi đầu, chỉ cảm thấy tầm mắt lợi hại băn khoăn ở đỉnh đầu mình.



Lúc sau, Tiêu Tiềm ra lệnh một tiếng, dẫn theo đoàn người Trấn Nam vương phủ đi hoàng lăng ngoài thành.



Sầm Cẩm lúc này có thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn đoàn xe dần dần đi xa...



Từ đây, trên đời không còn Sầm Cẩm, ác mộng của nàng, kết thúc như vậy.