Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 63 :

Ngày đăng: 15:32 30/04/20


Chính sảnh ở tiền viện, qua ba tuần rượu, Phong Khánh đế và hoàng hậu bãi giá hồi cung. Tiêu Tiềm cung tiễn bọn họ ra ngoài, lại trở về tiệc mừng ngồi một lát.



Trong tiệc người uống rượu giỏi không ít, Phong Khánh đế vừa đi, không khí đương nhiên càng thêm sinh động. Mọi người nâng chén cạn chén, nóichuyện cười đùa, càng tận hứng.



Tiêu Tiềm ngày hôm nay lại không thế uống rượu, tân khách đều biết hắn trọng thương mới khỏi, thập phần biết điều không tới mời rượu.



Mắt thấy canh giờ cũng không sớm, Tiêu Tiềm giơ chén rượu kính Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch một lần, cứ như vậy cáo từ, để hạ nhân trong phủ chiêu đãi bọn họ.



Người đương thời thích nhất giúp vui náo động phòng, nhưng lấy thân phận địa vị Tiêu Tiềm hôm nay, cũng không ai dám đi náo động phòng với cùng, các tân khách chỉ trơ mắt nhìn hắn đi.



Tiêu Tiềm ra khỏi chính sảnh, bị gió lạnh ban đêm thổi, vốn không say lắm lập tức tan thêm phân nửa.



hắn vẫn nhớ được lần trước thành thân, vương phi của hắn ngày thứ hai mệt nằm trên giường, đáng thương hề hề la hét xương sống, thắt lưng và cổ đều đau. Xương sống, thắt lưng là do hắn, cổ đau đương nhiên là mang mũ phượng nặng trịch. Cũng không biết lần này nàng có mệt hay không, Nhụy Hương tuy rằng thay hắn truyền lời, nhưng nàng tính tình có chút cố chấp, nếu cứ kiên trì ý mình, cũng không phải Nhụy Hương có thể khuyên được. Nghĩ như vậy, Tiêu Tiềm cước bộ càng nhanh hơn.



Trong Tầng Hương Uyển, người săn sóc dâu canh giữ ở cửa, thấy hắn trở về liền ân cần cười nói: "Vương gia đã trở lại..."



Còn không đợi bà ta tiếp tục nói, Tiêu Tiềm đã giơ tay lên, nói: "Ngươi đi xuống đi, trong phòng tự có người hầu hạ."



Nào có tân hôn động phòng không cần người săn sóc dâu chúc mừng, người săn sóc dâu nhất thời do dự, nhưng cũng không dám làm trái hắn, lên tiếng trả lời đi ra.



Tiêu Tiềm vào phòng, liền ngửi thấy mùi thức ăn trộn lẫn mùi sữa ngọt ngào. Nghĩ cũng biết là Lâm Cẩm Nghi ở trong phòng ăn gì đó, các món cũng không ít.



hắn nhướng mày, trong lòng buồn cười, nàng cũng không khách khí.



Chờ hắn đi tới giường nhìn chăm chú, sắp cười lại biến thành bất đắc dĩ —— chỉ thấy nàng trùm khăn đỏ, đang dựa vào nha hoàn ngủ say, nha hoàn kia thấy hắn đến, nhẹ nhàng kéo nàng, nàng cũng không tỉnh.



Tiêu Tiềm bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Quên đi, để nàng ngủ tiếp một lát."



Thiên Ti mặt đều nhíu lại, cô nương nhà nàng ăn xong mì gà, lại ăn một chén tô lạc, ăn xong liền ngủ say. Trước mắt cư nhiên gọi không tỉnh, quả thật có chút không hợp.



Tiêu Tiềm ngồi vào chỗ của mình ở trước bàn tròn trong phòng, Nhụy Hương dâng trà nóng, nhẹ giọng nói: "Vương phi mới vừa rồi đã dùng xong vài món, vương gia có cần truyền đồ ăn?"



Tiêu Tiềm lúc trước không ăn gì, nhưng uống hơn nửa bụng rượu, liền gật đầu nói: "Bảo đầu bếp đơn giản làm một chút, ta tùy tiện ăn là tốt rồi."
Tiêu Tiềm hầm hừ xoay người, hai chân quỳ sang hai bên thân mình Lâm Cẩm Nghi, hai tay chống hai bên mặt nàng.



"Nàng có vẻ đang hoài nghi ta không được?" hắn híp mắt, giống một con báo đang đợi bắt mồi.



Hơi thở nguy hiểm trước mặt tràn đến, Lâm Cẩm Nghi cố hết khả năng chui vào trong chăn, lắp bắp: "Ta cái gì cũng không nói! Người này, làm gì vậy? Mau đi xuống!"



Tiêu Tiềm hừ một tiếng, bàn tay to dùng sức kéo, dễ dàng mở chăn ra.



Lâm Cẩm Nghi thét một tiếng kinh hãi, cuống quít muốn cướp lại, trực tiếp bị hắn đè lên.



"Khí lực của ta nàng cũng biết, trước mắt mặc dù không thể động võ, chế phục một mình nàng vẫn dư dả. Hôm nay động phòng hoa chúc, chẳng lẽ nàng còn muốn ta dùng sức?" Tiêu Tiềm đã có chút mất hứng, hai người luôn luôn là vợ chồng đoan chính, trước mắt cách biệt đã lâu, thật vất vả lại thành một nhà, nàng cư nhiên đề phòng hắn như phòng cướp!



Lâm Cẩm Nghi không có chỗ trốn, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn phun lên mặt, cuống quít che kín mặt đỏ ửng.



Thấy nàng bộ dáng như vậy, Tiêu Tiềm không tức giận nữa, ôn thanh nói: "Đừng náo loạn, chúng ta tốt đẹp không được sao?"



Lâm Cẩm Nghi cắn cắn môi, nghĩ rằng sớm hay muộn việc cần đến sẽ phải đến, dù sao cũng không phải lần đầu, nhất quyết cắn răng, cúi đầu dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng.



Tiêu Tiềm thả nhẹ tay chân, cởi bỏ tẩm y và dây lưng vốn đã rời rạc của nàng.



Thiếu nữ da thịt trắng nõn giống một khối bạch ngọc dương chi tốt nhất, xuân quang chợt tiết, đã lâu không cùng người, hô hấp hắn dồn dập lên. Đây là thê tử hắn từng quen thuộc nhất, trước mắt lại xa lạ, sao có thể nhịn được?



Bất quá đến cùng cố kỵ thân thể nàng là lần đầu xấu hổ, Tiêu Tiềm cũng không vội nhất thời, hết sức ôn nhu lấy tay mơn trớn từ trước ngực đến eo nàng, chậm rãi một đường đi xuống dưới...



Lâm Cẩm Nghi vốn muốn tùy tiện phối hợp với hắn một lần, nhưng mà tay hắn giống như mang theo hoa lửa, đến lúc nóng bỏng không chịu nổi, không khỏi hừ nhẹ ra tiếng.



Tiêu Tiềm giống như thưởng thức đồ quý, từng chút từng chút vuốt ve nàng từ đầu tới chậm, lại chậm chạp không tiến hành một bước cuối cùng.



Lâm Cẩm Nghi vài lần ưm ra tiếng, trên người càng ngày càng nóng bỏng, xấu hổ giận dữ không chịu nổi, không khỏi thúc giục: "Ngươi nhanh lên."



Tiêu Tiềm vửa cởi xiêm y của mình, vừa cười quỷ dị nói: "không thể nhanh được."