Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 85 :

Ngày đăng: 15:32 30/04/20


nói xong, Lâm Cẩm Nghi cắn môi nhịn xuống ý lệ, đi ra ngoài, Tiêu Tiềm đương nhiên đuổi theo.



Đến gian ngoài, nhóm nha hoàn vú già bên ngoài đã khóc thành một đoàn, trong bầu không khí như vậy, Lâm Cẩm Nghi bắt buộc mình trấn định.



Tiêu Tiềm thấy môi nàng bị cắn đỏ sẫm, nhân tiện nói: "Nàng có ổn không?"



Lâm Cẩm Nghi lau nước mắt, nhắm chặt mắt, nói: "Tiêu Tiềm, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi có biết ta là ai đúng không?"



Tiêu Tiềm gật đầu, "Ừ." lúc trước hắn còn hối hận lộ bí mật quá sớm, khiến Lâm Cẩm Nghi nhất thời khó có thể chấp nhận, lúc này thấy nàng lại nguyện ý nói chuyện thẳng thắn, đương nhiên vui mừng.



Lâm Cẩm Nghi nói: "Chúng ta đã hai lần vợ chồng, ta chưa bao giờ nghiêm cẩn cầu ngươi cái gì, bây giờ ta chỉ hy vọng ngươi giúp ta một việc." nóixong Lâm Cẩm Nghi thẳng tắp quỳ xuống, Tiêu Tiềm vội ngăn đón, nàng lại vung tay đẩy ra, "Vương gia, ta thỉnh cầu ngươi giúp ta lần này."



"Nàng có việc, đương nhiên ta giúp, nàng làm gì vậy? Đứng lên rồi nói."



Được hắn hứa chắc chắn, Lâm Cẩm Nghi mới đứng lên. Nàng nắm chặt hai nắm tay, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, "Ngươi cũng biết đời trước ta khôngphải bị quái bệnh, mà là Kỷ thị hạ cổ độc hãm hại."



Tiêu Tiềm gật đầu, nói: "Lúc nàng... trước khi nàng mất, ta đã biết rồi. Lúc đó cho nàng uống thuốc đắng như vậy, cũng đều là dược liệu chữa cổ độc Nam Cương."



Lâm Cẩm Nghi châm chọc cười, "hiện giờ nhớ lại, đời trước ngươi đã ba lần bốn lượt nhắc nhở ta, ta lại chỉ muốn làm người mù kẻ điếc, không chịu hiểu bộ mặt thật của Kỷ thị, cuối cùng rơi vào kết cục kia, thật có thể nói là tự làm tự chịu..." nói xong sắc mặt nàng nghiêm trang lên, "Nhưng Kỷ thị hại ta, liên lụy tổ mẫu ta đến chết còn mang áy náy trong lòng, cừu này không thể không báo!"



Tiêu Tiềm cũng nói: "Được, nàng muốn báo thù thế nào, nói với ta, ta toàn lực làm." Tuy rằng hắn không thể bắt được nhược điểm của Kỷ thị, nhưng nếu Lâm Cẩm Nghi yêu cầu, hắn dùng chút thủ đoạn thì thế nào? Muốn giải khúc mắc này cho nàng, dù bị Phong Khánh đế biết, giáng tội xuống, hắncũng vui vẻ chịu đựng.



Lâm Cẩm Nghi đôi mắt híp lại, ánh mắt hiện ra vài phần hung ác, "Ta muốn mệnh bà ta!"



***********



Trung Dũng hầu phu nhân mất, Trung Dũng hầu phủ đương nhiên phải làm đại tang, Tiêu Tiềm cũng cho người từ Trấn Nam vương phủ đến lo liệu.



Vì Trung Dũng hầu có công huân cùng với Tiêu Tiềm tọa trấn, vương công quý tộc, quan to quý nhân đến phúng viếng nối liền không dứt, cả Bình Dương trưởng công chúa và Thập vương gia cũng đều tự mình tới cửa dâng hương.
Sầm Thoa lại khóc lên, nói: "Nương, nữ nhi cũng không muốn. Nhưng ngự y nói, đứa nhỏ nhiều phần không bảo đảm, Lâm Cẩm Nghi lại khắp nơi đè đầu con, cho nên nữ nhi mới..."



Kỷ thị thở dài một tiếng, nữ nhi đã gây ra, hiện có hối hận cũng khó sửa chữa, không bằng nghĩ biện pháp cứu vãn. Kỷ thị hơi trầm ngâm, nói: "Chuyện này không đơn giản, lúc đó con và Lâm Cẩm Nghi hai người ở đấy, con đẻ non, nàng lại bình yên vô sự, đế hậu ở bãi săn đều là người mù kẻ điếc?"



Sầm Thoa lau lệ nói: "Bọn họ chính là thiên lệch Trấn Nam vương phủ, nữ nhi cũng chuẩn bị không kịp."



"không, không đúng." Kỷ thị liên hệ tiền nhân hậu quả, "Con trước khi xuất kinh thai còn tốt, ngày ấy lại êm đẹp đột nhiên bụng đau, bãi săn như vậy, đồ ăn nước uống đều là thân tín của đế hậu phụ trách, người khác động tay chân không được, sợ là..."



Sầm Thoa vẻ mặt kinh ngạc, "Vì sao? Bọn họ vì sao muốn hại hài tử của con?" rõ ràng lúc trước Thập vương gia mang nàng tiến cung báo tin vui, Phong Khánh đế và hoàng hậu đều khách khách khí khí tỏ vẻ cao hứng.



"Con nói cho ta, lúc trước bãi săn còn phát sinh đại sự gì?"



Sầm Thoa hơi nghĩ lại, nói ra chuyện Bình Dương trưởng công chúa và Lâm Cẩm Nghi bị nhốt ở núi Phượng Hoàng, bị dã thú tập kích.



Kỷ thị thở dài, nói: "nội tình trong đó ta không rõ, nhưng như vậy xem ra, chuyện đó và Thập vương gia không thoát được can hệ, cho nên bọn họ mới không dung được hài tử của con. Con đem sai lầm đổ lên Lâm Cẩm Nghi, bọn họ đều rõ đứa nhỏ này vốn không bảo đảm, cho nên đương nhiên sẽkhông xử trí nàng ấy, nói không chừng còn muốn cám ơn vì bớt cho bọn họ một phen công phu... Đứa con số khổ của ta, con đây là bị Thập vương gia liên lụy a."



Sầm Thoa sững sờ tại chỗ, lúc trước nàng còn tự khoe khoang thông minh, đánh rớt đứa nhỏ Thập vương gia coi trọng rồi tự trách hối hận không thôi, đâu nghĩ tới đứa nhỏ này kỳ thật là vì Thập vương gia mới không còn!



"Nương, người cứu con đi, con một khắc cũng không muốn ở trong này. Nương đón con về đi, con không làm vương phi nữa." Sầm Thoa kéo tay Kỷ thị đau khổ cầu xin.



Mặt Kỷ thị cũng lộ vẻ khó xử, "Cha con coi trọng thể diện như vậy, sợ là hắn sẽ không nguyện ý. Mà chuyện này nhà chúng ta cũng không thể làm chủ, con là thánh chỉ tứ hôn gả vào Thập vương phủ, nếu Thập vương gia không chịu buông..."



Sầm Thoa nói: "Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, nữ nhi nguyện ý cắt tóc lên núi làm ni cô." Sợ Kỷ thị không đồng ý, Sầm Thoa lại kéo cổ áo cho b xem vết thương trên người, "Nương, ngài xem nữ nhi, không có chỗ nào tốt. Hôm nay ngài đến không thấy Vân Chi đúng không, đêm trước vương gia uống rượu đi tới, Vân Chi che chở ta, đã trúng hai cước của hắn, ói ra máu hôn mê rồi, trước mắt sinh tử chưa biết. Nương, nếu ngài không chịu cứu nữ nhi, nữ nhi sợ cũng rơi vào kết cục như Vân Chi..."



Kỷ thị đau lòng xoa vết xanh tím trên người Sầm Thoa, nhắm chặt mắt, rốt cục nói: "Được, nương đáp ứng con, nhất định cứu con ra ngoài."



Từ trước bà chỉ đấu với nữ tử hậu trạch, nhưng lần này, vì nữ nhi, bà quyết định bạo đấu với Thập vương gia đến cùng!