Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh
Chương 6 :
Ngày đăng: 20:11 19/04/20
Dù ngày tận số của anh đã điểm
Và ngôi sao định mệnh đã tàn,
Trái tim em vẫn không phát hiện
Những lỗi lầm ai cũng có thế tìm ra
- Huân tước Byron, Thơ gửi Augusta
Evie sững lại trên đường ra cửa. Trước khi có quyết định có nên co giò chạy ra chỗ xe ngựa đợi sẵn hay không, Victor đã huỳnh huỵch bước xuống bậc thang cuối cùng. Khoanh tay trước ngực và trừng mắt, anh cô bước đến ngay trước mặt cô.
“Chào anh,” cô nói, cười với anh trai thật tươi tắn.
“Hôm qua anh có ghé nhà dì Houton,” anh cô lớn tiếng. “Dì ấy đã không nhìn thấy em suốt tuần vừa rồi.”
“Đó là...”
“Em đã bỏ bữa tiệc trà ngày thứ Ba của các quý bà hạt West Sussex.”
“Em không cố ý...”
“Và em đã không giải thích thỏa đáng được nguyên nhân em khiêu vũ với St. Aubyn.”
“Victor, nếu anh...”
“Không chối được đúng không?” anh cô nói tiếp, chậm rãi hít vào. “Trước khi anh từ Ấn Độ về em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn. Và một khi anh trúng cử vào Nghị viện, em có thể quay lại với những chuyến mua sắm, các dạ tiệc và bất cứ thứ gì khiến em vui vẻ. Nhưng Evie, từ giờ đến lúc đó, hãy tỏ ra kiềm chế và khôn ngoan một chút.”
Cô giấu một cái cau mày. Rõ ràng giờ không phải lúc để thú tội. Thay vì vậy, hãy thoái thác xem ra là cách phòng vệ hợp lý nhất. Cô quyết định đưa ra lời giải thích liên quan đến phần công việc đang làm nhiều ngày qua. “Em không cố tình phá hoại chiến dịch tranh cử của anh, Victor. Em nghĩ anh sẽ là một thành viên xuất sắc của Nghị viện. Nhưng em cũng có những lời cam kết của mình. Nếu em bỏ bê chúng, nó sẽ ảnh hưởng xấu đến cả anh và em.”
“À.” Anh cô vươn tay qua đầu cô, kéo cánh cửa đóng sập lại trước sự ngạc nhiên của Langley. “Những lời cam kết nào, hãy nói xem?”
“Lady Dare và nữ Công tước Wycliffe quan tâm đến chế độ giáo dục cho nhưngx người nghèo. Họ đã nhờ em giúp đỡ.”
“Em?”
Cô gắng phớt lờ vẻ hoài nghi trong giọng nói Victor, như thể anh cô chưa bao giờ nghĩ có ai lại nhờ cô giúp hay cho lời khuyên trong việc gì đó. “Vâng, là em. Em cũng giúp anh còn gì, nếu anh nhớ.”
“Phần đó còn phải xem xét. Còn điệu van với St. Aubyn?”
“Anh ta mời em. Em... sợ là nếu em từ chối, thì tình cảnh còn tồi tệ hơn khi nhận lời.”
Cô thấy được vẻ chấp thuận miễn cưỡng trên mặt Victor khi anh cô gật đầu. “Có lẽ em nói đúng. Nhưng hãy tránh thật xa hắn, Evie; đừng cho hắn cơ hội mời em lần nữa.”
“Em sẽ làm thế.”
“Lạy Chúa, chúng ta đâu phải họ hàng, đúng không?” Saint hỏi, cau mày. Anh rất chú trọng việc không quan hệ với những người họ hàng, cho dù là họ xa gần tới đâu. Bất cứ việc gì làm tăng thêm tình thân máu mủ của gia đình anh, dù chủ tâm hay không, cũng đều không tốt cho những bên liên quan.
“Không,” cô lắc đầu. “Tôi chỉ chợt nhận ra mình không biết họ của gia tộc ngài. Cả tên thánh của ngài nữa.”
“À, Michael.”
“Michael,” cô lặp lại, và anh thấy mình đang nhìn miệng cô. Rất ít phụ nữ từng gọi anh bằng tên riêng, và anh cũng không thích thế. Nó ám chỉ sự thân mật, gần gũi mà họ không hề có. Tình dục chỉ cho họ quyền bợ đỡ và âu yếm anh. Nhưng giờ đây, khi cô nàng Evelyn Marie Ruddick thánh thiện trong trắng thì thầm tên anh, tim anh bỗng dưng loạn nhịp. Thật kỳ cục.
“Đúng. Cái tên mờ nhạt và tầm thường, nhưng khả năng sáng tạo của mẹ tôi chỉ đến thế.”
“Nói thế là báng bổ.”
Anh nhún vai, càng lúc càng không thích cuộc nói chuyện này. “Thành thực mà nói, tôi tưởng cô sẽ lấy làm cảm kích.”
Evelyn vẫn nhìn anh. “Chuyện này làm ngài khó chịu đúng không? Tức là nói về gia đình ngài ấy?” Cô không biết điều gì khiến cô buộc miệng hỏi câu ấy; đối với cô, anh ta chỉ là một kẻ kiêu căng, thô bạo và cay độc, nhưng vì lý do nào đó mà câu hỏi ấy trở nên quan trọng.
“Chẳng gì làm cho tôi khó chịu hết, Evelyn.” Saint lẩm bẩm, tiến một bước chậm rãi về phía cô. “Tôi không có lương tâm, hoặc là người ta bảo tôi thế.”
Evie lùi lại một bước, vừa vì sự lấn tới vừa vì ánh nhìn đen tối lóe lên trong mắt anh ta. Những nhân công cô thuê ngày hôm nay chắc chắn đã nghe hết cuộc nói chuyện này, và họ ắt sẽ xì xào bàn tán nếu tình cờ chứng kiến St. Aubyn hôn cô. “Ngài chỉ đang trêu cợt tôi thôi,” cô đáp, cố tỏ ra vui vẻ một cách ngao ngán.
Anh ta lắc đầu. “Tôi đang cảnh báo cô. Tôi đã nói rồi, tôi chẳng làm việc tốt miễn phí bao giờ. Tôi sẽ chờ thanh toán công xá ngày hôm nay của mình.”
“Tôi không hề nhờ ngài giúp,” cô đáp trả trước khi kìm lại được. Lạy Chúa lòng lành, cô biết tốt hơn là đừng có thách thức anh ta. St. Aubyn chưa chùn bước trước bất cứ việc gì, và tuyên bố như thế chỉ tổ khiến anh ta hôn cô hoặc nhạo báng cô, tùy thuộc tâm trạng anh ta.
“Ừ, thứ cô cần, cưng ạ, là sự ham muốn của tôi. Và có quỷ mới biết lý do tôi sẵn sàng chiều ý cô.” Một nụ cười chậm rãi và gợi dục làm khóe miệng anh ta cong lên. “Nhưng quỷ sứ và tôi lại là bạn tốt, Evelyn Marie. Cô không nên dụ dỗ một trong hai thằng tôi đi quá xa.”
Vẫn với vẻ ung dung trá hình đó, anh ta lại vươn tay chạm vào má cô, rồi lướt mắt xuống miệng cô. Evelyn nuốt khan. Trước khi cô có thể phản đối hành vi khiếm nhã đó và nói rằng anh ta sẽ không được hôn cô nữa, những ngón tay anh ta đã ve vuốt nhẹ nhàng xuống cổ họng cô, lần ra sau gáy rồi thu về cùng với sợi dây chuyền mặt ngọc trai yêu thích của cô.
Thậm chí cô không cảm thấy anh ta tháo móc cài. “Ngài... làm sao...”
“Cô nên thấy tôi cởi một chiếc váy,” anh ta thì thầm, nâng mặt dây chuyền lên ngắm nghía. “Đây là thù lao hôm nay của tôi. Nếu cô muốn lấy lại, cô có thể thương lượng với tôi ở dạ hội nhà Dundredge tối nay. Tôi nghĩ là cô sẽ tham dự?”
“V...âng.”
“Vậy thì tôi cũng đến. Chúc một ngày tốt lành, tiểu thư Ruddick. Hãy báo cho bà phụ trách biết khi nào cô chơi xong.”
“Tôi không chơi,” Evie gắt lên, giọng cô run rẩy đến bực mình khi anh ta mất hút ở chỗ góc quanh.
Giả dụ anh ta có nghe thấy, có lẽ anh ta cũng chẳng quan tâm. Dù sao nổi giận cũng thật khó khăn, khi tâm trí cô vẫn bị ám ảnh bởi nhận xét về áo váy kia. Từ lúc hầu tước buông lời nhận xét ấy, cô không thể không hình dung những ngón tay anh ta lướt dọc sống lưng cô, chiếc váy của cô tuột dần dưới sự mơn trớn điêu luyện của anh ta. Và đôi tay anh ta sẽ... “Ôi, lạy Chúa nhân từ,” cô lẩm bẩm, cố gạt hình ảnh đó khỏi tâm trí. Làm như cô sẽ đầu hàng trước những cám dỗ của anh ta vậy. Xét cho cùng, anh ta chỉ đang cố làm cô sốc và lấy đó làm thú vui. Anh ta chả nói thế bao nhiêu lần đó sao.
Ngoài sự quỷ quyệt và quyến rũ mỗi khi nổi tính thất thường, hầu tước cũng là một kẻ nguy hiểm, và như Lady Gladstone đã nói, anh ta rất, rất xấu xa. Nếu cô muốn nhìn thấy sợi dây chuyền của mình lần nữa, cô buộc phải gặp anh ta ở vũ hội tối nay. Chắc chắn anh ta sẽ mời cô nhảy, và đinh ninh cô không thể từ chối.
Evelyn nhăn mặt. Victor chắc chắn sẽ giết cô. Nếu không phải Hầu tước St. Aubyn tiêu diệt cô trước.