Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 10 : Chẻo thuyền sóng gió
Ngày đăng: 18:06 18/04/20
Ngày hôm đó, trời trong nắng ấm, bầu trời đầu thu trong veo không có một gợn mây, ngửa đầu trông xa, ngàn dặm xanh thẳm, là một ngày ra khơi tốt lành.
Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển hao tâm tổn trí, cố gắng suốt mấy ngày, cuối cùng đã chế tạo xong ‘thuyền’ rồi. Nói là thuyền, chẳng bằng nói là một hàng bè gỗ, ở xung quanh bè gỗ cố định một ít rào chắn, thoạt nhìn trông như chiếc nôi nhỏ cho hài tử mới sinh.
Hai người lại săn một ít thịt thú rừng, hơ cho khô mang lên thuyền, xem ngày lành, Hàn Lạc Tuyển liền phát lệnh lên đường. Dĩ nhiên, công việc đẩy thuyền là do Lâm Thư đảm nhận rồi.
Theo nguyên văn của Hàn Lạc Tuyển là: “Ngươi có khí lực lớn, ngươi không đẩy thuyền thì thuyền chuyển động thế nào được?”
Lâm Thư không hề oán giận liền đi đẩy thuyền, kèm theo cả Hàn Lạc Tuyển ngồi trên thuyền, đẩy thuyền vào trong nước. Hàn Lạc Tuyển còn chưa vừa lòng, mở miệng kêu Lâm Thư đẩy xa thêm.
“Ngươi đẩy ra bên ngoài đi! Nơi này gần bờ, nước cạn, không đẩy về chỗ nước sâu, thì thuyền này sẽ chìm trong chốc lát.”
“Hả? Vậy chẳng phải ta sẽ bị ướt người sao?” Ngây ngốc ngẩng đầu, liếc nhìn Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư lập tức cúi đầu nhìn mực nước đã qua đầu gối của mình. Nhíu mày, có chút rối rắm hỏi.
“Sợ à! Chẳng phải ngươi bảo biết bơi sao? Cởi y phục ra, bơi thẳng vào trong nước, từ từ đẩy thuyền ra ngoài.” Hàn Lạc Tuyển nói không hề khách khí chút nào, mắt cũng không nâng lên.
Nghe vậy, Lâm Thư nhíu mày, có chút rối rắm, chầm rì rì mở miệng: “Nhưng ta là cô nương.....”
Ánh mắt Hàn Lạc Tuyển rà xét thân thể Lâm Thư từ trên xuống dưới một cái. Nói thật, ở cùng Lâm Thư một khoảng thời gian, hắn chưa từng coi nàng như nữ tử. Bây giờ nghe nàng nói như vậy, liền nhiu mày, lơ đễnh nói: “Có bảo ngươi cởi hết y phục đâu, chỉ bảo cởi áo ngoài rồi xuống nước thôi mà, lên rồi mặc vào thôi. Dáng người của ngươi có khác gì nam tử, bản công tử còn lâu mới nhìn ngươi!”
Nghe vậy, Lâm Thư theo bản năng cúi đầu nhìn bộ ngực bằng phẳng, trên mặt vừa lúng túng vừa tức giận, trợn mắt lườm Hàn Lạc Tuyển một cái, hừ một tiếng, cởi áo khoác, ném cho hắn.
“Vậy huynh giữ kỹ áo khoác cho ta!”
Lâm Thư không ngờ Hàn Lạc Tuyển sẽ ăn nói trịnh trọng như thế, sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần, lập tức lắc đầu, nói: “Không phải, ta không muốn huynh nói xin lỗi. Huynh cũng không có lỗi gì, huynh không cần như thế.”
Hàn Lạc Tuyển lắc lắc đầu, cảm thấy Lâm Thư quá ngốc nghếch, cuối cùng đành buông tha, không dây dưa vấn đế này với nàng nữa, chuyển chủ đề, nói: “Ta dạy cho ngươi một cách phân biệt phương hướng rõ ràng, ngươi cần phải nhớ kỹ. Vạn vật đều hướng về phía mặt trời để sinh trưởng, phía nam hướng về phía mặt trời, chỗ những cành cây hướng về phía mặt trời thường tươi tốt sum sê. Ngươi xem cây cối trên đảo đi, cành lá đều tươi tốt sum sê, vậy trước mặt chính là hướng nam. tiếp tục suy xét thì, đối diện hướng nam là hướng bắc, rồi trái tây, phải đông. Nghe hiểu chưa vậy?” Sợ Lâm Thư quá ngốc, Hàn Lạc Tuyển không yên lòng, hỏi thêm một câu.
Lâm Thư vừa nghe Hàn Lạc Tuyển nói vậy, lập tức hiểu rõ, mắt hạnh sáng long lanh nhìn chằm chằm Hàn Lạc Tuyển, trong mắt tràn đầy bội phục.
“Nghe rõ rồi. Hàn Lạc Tuyển, huynh thật lợi hại, hiểu biết nhiều thật đấy!”
Bị Lâm Thư nhìn như vậy, còn hào phóng nói lời tán dương, Hàn Lạc Tuyển hơi đỏ mặt, vội vàng quay đầu sang bên kia, qua loa nói: “Khen ngợi đúng đó. Tốt lắm, đừng để lỡ thời giờ nữa, mau mau chèo thuyền đi! Lương thực của chúng ta chỉ đủ cho ba ngày thôi, chúng ta không được phép lề mề nữa.”
Lâm Thư hiểu rõ gật đầu, cả người lại mạnh mẽ, tiếp tục chèo thuyền.
Chèo thuyền thoạt nhìn khá dễ dàng, nhưng trên thực tế lại không hề dễ làm. Lúc trước, nếu không phải hắn đã lén lút đánh cược thi chèo thuyền với đồng học trong học viện, thì Hàn Lạc Tuyển cũng không biết việc đó khá khó khăn. Nhìn Lâm Thư chèo thuyền có phần thành thạo, hắn từ từ khôi phục tỉnh táo, liền hơi sinh nghi. Suy nghĩ một chút, hắn không nhịn được hỏi Lâm Thư: “Lúc trước ngươi từng học chèo thuyền sao?”
“Hả? À, lúc trước ta thấy phụ thân và các ca ca chèo, cảm thấy rất thú vị, cho nên đã ầm ỹ đòi thử, thế mới biết. Sao vậy?” Lâm Thư không ngờ chèo thuyền cũng sẽ khiến Hàn Lạc Tuyển sinh nghi, lúc này đành viện cớ.
Thật ra, kiếp trước nàng đã học chèo thuyền cùng Triệu Á Thanh. Lâm Thư và Triệu Á Thanh học được khá nhiều, nhưng Lâm Thư sẽ không để ai biết được nàng là một người được trùng sinh. Mặc kệ là người thân nhất, hay là người nàng quan tâm nhất, Lâm Thư cũng không muốn nói bí mật đó cho người thứ hai biết. Đại Chu đặc biệt kiêng kỵ những chuyện quỷ dị, nếu để cho người khác biết được, không biết có coi nàng là yêu quái không nữa. Cho nên, Lâm Thư quyết định giấu kín bí mật trùng sinh này xuống tận đáy lòng, không để ai biết được.
Nghe Lâm Thư trả lời như vậy, Hàn Lạc Tuyển hiểu rõ gật đầu một cái. Ở chung một khoảng thời gian, Hàn Lạc Tuyển đã khá hiểu tính cách, con người của Lâm Thư. Ở trong lòng Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư là người ngốc nghếch, chắc sẽ không nói dối đâu.
Trong lúc nhất thời, hai người đều an tĩnh lại, không nói nữa. Lâm Thư hết sức chuyên chú chèo mái chèo gỗ, Hàn Lạc Tuyển dựa vào cọc buồm, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi!”