Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 15 : Quyết định

Ngày đăng: 18:06 18/04/20


Hàn Lạc Tuyển chỉ cảm thấy Định Quốc công thật sự rất quá mức, vậy mà dám giao cho nàng vật trọng yếu như vậy, cũng không nói cho nàng biết về tầm quan trọng của nó. Lâm Thư ngốc nghếch này rất không đáng tin, thế nhưng vừa đói đã muốn bán vật báu vô giá này! Đây là chuyện gì thế!



Nghe hắn nói xong, Lâm Thư cũng kinh sợ. Từ trước tới nay, nàng không biết Tử Ngọc là vật sở hữu của hoàng gia. Khó trách, kiếp trước lúc Triệu Á Thanh vừa thấy miếng ngọc bội này ở trên cổ nàng cũng giật mình như Hàn Lạc Tuyển. Mỗi lần mời nàng ra ngoài du ngoạn thì ánh mắt luôn vờ như vô tình dừng trên cổ nàng. Lúc ấy, nàng bị Triệu Á Thanh dỗ dành đến vui vẻ, nên không để ý lắm. Nghĩ đến hai tháng trước khi Lâm gia gặp chuyện không may, hắn ta đã từng mượn miếng ngọc bội này của nàng mấy ngày, Lâm Thư chợt cảm thấy da đầu tê dại. Chẳng lẽ Lâm gia gặp chuyện không may, có liên quan đến miếng ngọc bội trên người nàng sao?



Im lặng hồi lâu, Lâm Thư mới nghẹn ngào mở miệng, hỏi hắn: "Khối ngọc bội này có bí mật gì, huynh nhất định biết rõ đúng không?"



Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Thư thất thần như vậy, kể từ lúc tới trấn này, gặp phải nam nhân làm việc khả nghi kia, động một chút là mất hồn, thất hồn lạc phách, như chịu rất nhiều đả kích. Hàn Lạc Tuyển cũng nhìn ra nàng có bí mật, nếu nàng không muốn cho hắn biết, hắn cũng không bóc mẽ nàng. Nhưng bây giờ lại thấy bộ dạng này của Lâm Thư, hắn muốn không nghi ngờ cũng khó.



Suy nghĩ một lúc, hắn lôi kéo nàng đến chỗ vắng vẻ, hạ thấp giọng, nói: "Lúc Đại Chu mới xây dựng, Hàn gia, Lâm gia, Đỗ gia, Mạc gia, đều tranh đấu giành thiên hạ, lập công lớn. Tổ tiên Hoàng đế đã sắc phong Hàn gia có công lao lớn nhất làm Vương gia khác họ đầu tiên của Đại Chu, Lâm gia có công lao lớn thứ hai làm Định Quốc công, sau đó phong Đỗ gia là Bình Khang hầu, Mạc gia là Tấn Dương hầu. Cũng ban thưởng Hổ Phù chưởng quản hai mươi vạn đại quân cho Hàn gia, Hổ Phủ mười vạn cấm quân cho Lâm gia, hai nhà Đỗ Mạc đều có Hổ phủ chưởng quản năm vạn quân vùng ven. Mà ngọc bội ở trên người ngươi, chính là Hổ Phù nắm giữ mười vạn cấm quân ở kinh thành trong truyền thuyết! Không ngờ Định Quốc công lại đưa cho ngươi bảo vật trấn tộc của Lâm thị, thế nhưng không nói một chút nào về tầm quan trọng của nó." Nói xong, Hàn Lạc Tuyển không nhịn được thổn thức.



"Miếng ngọc bội này lại là Hổ Phù! Trước khi tổ phụ lâm chung đã cho ta, dặn chỉ cần ta giữ gìn kỹ nó, không để cho ai phát hiện. Không ngờ, không ngờ tổ phụ lại đưa Hổ Phù cho ta, ta còn chẳng biết tý gì về chuyện Lâm gia được chưởng quản mười vạn cấm quân ở kinh thành...." 



Đột nhiên, Lâm Thư chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn lên. Rốt cuộc nàng đã hiểu rõ tại sao kiếp trước Triệu Á Thanh mượn ngọc bội của nàng xong, không lâu sau cấm quân trong kinh thành liền thay đổi, sau đó Lâm gia bị chu di cửu tộc mà không giải thích được. Hóa ra, đây toàn làthủ bút của Triệu Á Thanh! Trong chuyện của Lâm gia, Triệu Á Thanh cũng góp phần không nhỏ đâu!



Nhưng nàng vẫn không hiểu, vì sao hắn ta muốn đối phó với Lâm gia, ở trên triều đình Lâm gia hết sức quan trọng, văn có quyền, vũ có binh, Một thân gia đắc lực như vậy, sao hắn ta còn liên kết với kẻ khác, phá hủy một tộc chứ! Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy ngay từ lúc mới bắt đầu, Triệu Á Thanh đã có âm mưu khi tiếp cận nàng rồi. Chẳng lẽ hắn ta chưa từng yêu nàng sao? Đối tốt với nàng chỉ vì muốn đoạt thiên hạ ư?



Nhìn Lâm Thư nghe qua đã hoang mang lo sợ, dáng vẻ thất thần, Hàn Lạc Tuyển thở dài, nói tiếp: "Thiên hạ này đều biết được, trước kia tổ tiên đã chia binh phù phân quyền, ngoại trừ người thừa kế của Tứ gia thì chỉ còn mỗi Thánh thượng đương nhiệm thôi. ₫-₫-l₫qdooon,,,,...//.-Mặc dù nhìn bề ngoài thì Tứ gia không có quyền thừa kế, nhưng mấy trăm năm qua không có ai dám coi thường, môn đệ chỉ tiến chứ không lùi. Trong đó, điểm quan trọng nhất chính là Hoàng đế các triều muốn củng cố ngôi vị, phải nhận được sự đồng ý của người cầm quyền của Tứ gia. Đây là chuyện mà người trong thiên hạ đều biết. Đối với người ngoài, chỉ cần biết được Tứ gia có quyền quyết định ai là Hoàng đế tương lai nên không ai dám coi thường Tứ gia."



Hoàng đế các triều muốn củng cố ngôi vị, phải nhận được sự đồng ý của Tứ gia, cái này thì nàng biết. Ban đầu Triệu Á Thanh cũng là vì chuyện này, vì lấy được sự đồng ý của Đỗ gia, đã nạp Đỗ Linh Nguyệt làm trắc phi. Lúc đó Lâm gia còn chưa bị diệt, có quyền quyết định hết sức quan trọng, Lâm gia vì Lâm Thư mà dồn toàn lực ủng hộ Triệu Á Thanh. 
Nghĩ đến cái gì, Lâm Thư hỏi tiếp: "Thế nhưng, trước mắt chúng ta đang đói bụng, không có bạc mua đồ ăn, không lấp đầy bụng thì lấy đâu ra sức để làm tặc (cướp) chứ?"



"Ở trên đảo, không có bạc chúng ta vẫn sống sót như thường đó thôi. Nếu có thể tìm được đồ ăn ở trên đảo, chẳng lẽ ở trong trấn nhỏ này, không có cách để lấp đầy bụng sao?" Đối với đầu óc lúc thông minh lúc ngốc ngếch của Lâm Thư, hắn đã không còn sức để nhiều lời nữa.



Nghe vậy, Lâm Thư nghĩ nghĩ, cũng thấy đúng.



"Vậy chúng ta đi tìm khu rừng rồi bắt vài động vật hoang đi!"



Lắc lắc đầu, hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn phương hướng ta đang đi đi, phía trước có bức tường hậu viện, bên trong có trồng cây táo, vươn ra khỏi tường rồi. Chúng ta ăn đỡ táo đi! Chờ lấp đầy bụng rồi đi tìm người ở trên trấn hỏi thăm chuyện Tiền viên ngoại, hiểu rõ ràng mới xuống tay được."



Nghe Hàn Lạc Tuyển nói như thế, Lâm Thư liền phóng tầm mắt về phía trước, đúng là có mấy cành táo vươn ra khỏi tường viện, xanh xanh bóng loáng, quả táo xem ra không nhỏ, làm cho người ta kích động muốn hái xuống. Lâm Thư đói đến nỗi bụng kêu ùng ục, hai mắt lập tức sáng quắc như ác lang, nhìn chòng chọc quả táo ở phía trước. 



Càng nhìn nàng càng thấy đói, ngại Hàn Lạc Tuyển đi quá chậm, dứt khoát nói: " Hàn Lạc Tuyển, huynh thả ta xuống đi, ta có thể tự mình đi mà."



Hừ một tiếng, Hàn Lạc Tuyển biết Lâm Thư đã đói bụng như sói đói, vừa để nàng xuống, tất nhiên sẽ lập tức xông tới hái được những quả táo kia.



Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, hắn vừa đặt nàng xuống dưới, Lâm Thư liền nhấc chân chạy về phía trước. Thấy vậy, Hàn Lạc Tuyển vừa tức vừa buồn cười nhìn nàng hấp tấp chạy đi. Đúng là một nha đầu có thần kinh thô, lúc trước còn khóc đến ruột gan đứt từng khúc, giờ thấy được ăn đã vui vẻ mừng rỡ. Lắc đầu một cái, hắn phong độ từ từ bước tới.