Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 22 : Đến Phú Quý lâu
Ngày đăng: 18:06 18/04/20
Ngày đó Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển ở trong phòng lâu như vậy, còn mất hồn, chán nản chạy ra. Lâm Sóc có chút bận tâm, mấy ngày qua đã nhiều lần muốn mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của hắn, lời đến miệng đều phải nuốt xuống.
Lâm Sóc ở tại học viện, trừ ngày nghỉ cuối tuần mới có thể hồi phủ, không có tình huống đặc biệt, đều không bước ra được cổng lớn. Trong lòng vô và tò mò, Lâm Sóc phái Lâm Trúc trở về phủ hai lần để thăm dò tình hình của Lâm Thư, nhưng vẫn chưa đào được tin gì hữu dụng từ nàng. Trong lòng hắn có chút buồn phiền, hắn rất muốn biết ngày đó hai người cô nam quả nữ là muội muội và Hàn Lạc Tuyển đã nói và làm gì ở bên trong.
“Lâm huynh, Lục tiên sinh giảng đến phần sau rồi.”
Hàn Lạc Tuyển đang nghe giảng bài, thấy Lâm Sóc mất hồn liền tốt bụng nhắc nhở một câu. Hôm nay là Lục lão tiên sinh đức cao vọng trọng trong học viện đến giảng bài cho đám công tử thế gia bọn họ, nếu như không chuyên tâm nghe giảng, không thông qua cuộc thi thì kết cục sẽ vô và thê thảm. Lục lão tiên sinh phạt người có thể phạt đến hộc máu. Không đáp đúng đề trên bài thi, sau này sẽ phải chép phạt hơn vạn lần đó. Cả học viện, không ai dám chểnh mảng trong giờ giảng của Lục lão tiên sinh.
“Hả? À, giảng nhanh quá. Đa tạ Hàn thế tử nhắc nhở.” Lâm Sóc hồi hồn, lúng túng nói cảm tạ Hàn Lạc Tuyển.
Tâm tư thấp thỏm nghe xong một bài giảng, Lâm Sóc vẫn quyết định mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển xem hôm đó rốt cuộc đã nói cái gì với Lâm Thư ở trong phòng. Một mạch theo Hàn Lạc Tuyển đến sân viện, Lâm Sóc còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy thư đồng của hắn đã chạy tới bên tai hắn nói nhỏ. Do dự đứng ở một bên, Lâm Sóc chờ thư đồng báo xong với Hàn Lạc Tuyển.
Nhưng không ngờ, thư đồng kia vừa nói thầm với Hàn Lạc Tuyển, Hàn Lạc Tuyển đã chắp tay tạ lỗi với hắn: “Thật là thất lễ, hôm nay sợ rằng không thể tâm sự với Lâm huynh rồi. Tại hạ có chuyện muốn đi xử lý.”
“Ha ha, Hàn thế tử có chuyện thì cứ đi trước thôi. Lâm mỗ không vội, không vội.” Lâm Sóc cười gượng nói.
“Vậy, xin Lâm huynh cứ tự nhiên.” Hàn Lạc Tuyển lễ độ thi lễ với Lâm Sóc.
Sau khi cáo biệt Lâm Sóc, hắn theo Hàn Cửu chạy về phía sân huấn luyện của học viện. Trên đường, hỏi cặn kẽ Hàn Cửu: “Ngươi nhận được tin tức là Hàn Bát không điều tra được gì từ trong miệng tiểu nhị kia sao?”
“Vâng, Thế tử. Hàn Bát truyền tin nói tiểu nhị đó không biết gì cả. Hơn nữa còn nói, thuốc bột đó là do Lâm tiểu thư phát hiện, lúc ấy, nàng nhìn thấy thuốc bột thì biến sắc mặt, liên tục ép hỏi gã đã biết điều gì. Tiểu nhị kia đã nói hết cho Hàn Bát những chuyện đã nói với Lâm tiểu thư.”
Từ nương nói xong, Lâm Thư liền mắng y: “Câm miệng! Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử! Ngươi chỉ cần bảo vệ ta, làm tốt chức trách của mình, đừng quản chuyện của bản công tử!”
Từ nương đứng bên cạnh nghe vậy, cực kỳ hài lòng, phụ họa nói: “Đúng đó! Một nô tài thì quản chuyện của chủ tử làm gì!”
Nói xong, bà ta lại cúi đầu khom lưng, vẻ mặt ôn hòa nói với Lâm Thư: “Tiểu công tử, mời ngài lên lầu, ta mở một phòng cho ngài. Vào phòng, ngài chờ một lát, ta đi kêu mấy vị cô nương có nhan sắc tới để cho ngài chọn!”
Lâm Thư gật đầu, đi theo bà ta lên lầu. Vào phòng, chờ bà ta rời đi, nàng mới cảm thán với A Cường: “A Cường, thì ra đây chính là chỗ khoái hoạt của nam nhân, ngươi nhìn những nữ nhân kia đi, dáng dấp thật là có tư vị!” Nghĩ đến mình, Lâm Thư cúi đầu nhìn bộ ngực bẳng phẳng.
A Cường giật giật khóe miệng, hạ thấp giọng nói với nàng: “Nhị tiểu thư, ngài chớ có làm loạn. Nơi này, mặc kệ là người hay đồ, đều không sạch sẽ, ngài ngàn vạn lần đừng có đụng tới thức ăn ở đây.”
Y không lo lắng nàng sẽ và những nữ nhân ở đây làm loạn, một đám nữ nhân ở chung một chỗ thì có thể làm gì. Y lo lắng Lâm Thư sẽ dùng đồ linh tinh, sẽ trúng chiêu!
“Ừ, ta biết rồi. A Cường nhất định phải bảo vệ ta, một tấc cũng không rời ta.” Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lần đầu nàng đến nơi vàng thau lẫn lộn này, cũng không biết có gặp chuyện bất trắc hay không.
“Nô tài nhất định đứng nguyên bên cạnh tiểu thư, một tấc cũng không rời!” A Cường nói lời thề son sắt.
“Ừ, được. Ngươi đừng nói chuyện nữa, ta nghe hình như có người đến.” Nghe thấy bên ngoài có vài cô nương đang nói chuyện, nàng vọi kêu A Cường ngậm miệng.
Ở một chỗ mà Lâm Thư và A Cường không biết, có một đôi mắt đang quan sát cử động của bọn trong chỗ tối.