Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 30 : Lục soát đủ chưa
Ngày đăng: 18:06 18/04/20
Nửa bước không rời đi theo phía sau Hàn Lạc Tuyển, càng chạy, Lâm Thư càng thấy kỳ quái, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Đây không phải là hướng về Hàn Sơn tự sao? Chúng ta đi đâu vậy?" Nghĩ đến trước đó phát hiện chuyện ghê tởm của Đỗ Linh Nguyệt ở Hàn Sơn tự, nàng liền có dự cảm xấu.
Thấy nàng lên tiếng hỏi, như sực nhớ ra gì đó, hắn vẫn bước đi, còn hỏi ngược lại: "Trước khi thẩm lý vụ án ngươi bị bắt cóc, ngươi đến Hàn Sơn tự, có phải là đã phát hiện ra điều gì rồi không?"
Lâm Thư thầm kinh hãi, sao hắn biết nàng đến Hàn Sơn tự chứ? Lúc ấy chỉ có nàng và A Cường, hai người họ chưa từng nhắc đến chuyện này với người khác, sao Hàn Lạc Tuyển biết được?
Thấy nàng hoài nghi mình, Hàn Lạc Tuyển không hề kích động, bình tĩnh nói: "Ngày đó người nọ cũng xuất môn, ta phái người theo dõi hắn ta tới gần Hàn Sơn tự thì mất dấu. Đúng lúc bọn họ nhìn thấy ngươi ở bên ngoài Hàn Sơn tự."
"Thì ra là như trò đùa." Gật đầu một cái, Lâm Thư còn tưởng hắn cũng phái người theo dõi nàng!
"Trở lại chuyện chính. Ngày đó, sau khi ngươi và ta tách ra ở Phúc Lai cư, đến Hàn Sơn tự đã phát hiện ra gì hả?"
Mặc dù Hàn Lạc Tuyển âm thầm phái người theo dõi Lâm Thư, nhưng lại không dám cách nàng quá gần. Dù sao nàng xuất môn cũng đều mang theo một cao thủ, nên rất dễ phát hiện ra người lạ. Cho nên hắn chỉ nghe thuộc hạ hồi báo, hôm đó Lâm Thư đã hết hồn hết vía từ Hàn Sơn tự trở về phủ. L^3...Q^4***^¥,,,D...0....>.<11,,...-=- Hắn vốn hơi hoài nghi nhưng vẫn chưa có cơ hội thăm dò nàng. Trước mắt lại có tin tức người nọ xuất phát đến Hàn Sơn tự, Hàn Lạc Tuyển mới đột nhiên nhớ ra hôm đó Lâm Thư cũng đến chỗ ấy, hơn nữa, hình như còn gặp phải chuyện xấu. Xâu chuỗi lại tất cả, hắn đoán chắc ngày đó Lâm Thư gặp chuyện sẽ có liên quan đến người nọ.
Lúc này, Lâm Thư cũng kịp thời phản ứng. ‘Người nọ’ trong miệng hắn là chỉ Triệu Á Thanh. Triệu Á Thanh đã bỏ rơi được người thám thính của hắn ở gần Hàn Sơn tự. Mà nàng, lại phát hiện ra quan hệ bất chính của Đỗ Linh Nguyệt và người kia ở Hàn Sơn tự.
Triệu Á Thanh, Đỗ Linh Nguyệt! Trong đầu rõ ràng, Lâm Thư đột nhiên dừng bước. Thì ra hai kẻ cặn bã đó đã sớm thông đồng ở cùng nhau rồi! Thảo nào đến hai mươi tuổi mà Đỗ Linh Nguyệt vẫn chưa thành thân, mà Triệu Á Thanh mới đến Đỗ phủ nhắc khẽ, tỏ ý muốn nạp ả ta làm Trắc phi, Đỗ gia đã lập tức gật đầu đồng ý! Cứ như vậy để Đỗ Linh Nguyệt vào phủ Tấn Vương!
Đi được một đoạn, hồi lâu vẫn chưa thấy Lâm Thư đáp lại, Hàn Lạc Tuyển vừa quay đầu, liền phát hiện nàng cách một đoạn khá xa, đang dừng chân ngẩn người. Lộn trở lại, đến gần mới nhìn rõ khuôn mặt nàng đầy tức giận, cau mày hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Nghĩ tới chuyện gì mà tức giận như thế?"
"Chuyện chúng ta đang điều tra còn sâu xa hơn những gì chúng ta nghĩ đó." Sắc mặt nàng trắng bệch, lẩm bẩm.
Nàng không ngờ lòng dạ của Triệu Á Thanh lại thâm sâu đến mức ấy. Tứ đại gia tộc có quyền quyết định Thái tử của triều đình Đại Chu. Trừ Hàn gia không có nữ nhi thì ba đại gia tộc khác đều có nữ nhi. Triệu Á Thanh vậy mà đã sớm xuống tay với Đỗ gia, đã quyến rũ Đỗ Linh Nguyệt rồi! Sợ rằng Đỗ gia đã chung chiến tuyến với Triệu Á Thanh rồi. Đỗ gia đã sớm dâng năm vạn quân vùng ven cho Triệu Á Thanh, nếu báo chuyện này với Hoàng thượng, chắc chắn khiến cho bệ hạ nảy lòng kiêng kỵ với Tứ gia, không chừng sẽ nghĩ cách thu hồi binh quyền của Tứ gia.
Thấy lực đè của Lâm Thư từ từ giảm dần, Hàn Lạc Tuyển liền đẩy nàng ra, vẻ mặt chán ghét nhìn Lâm Sóc, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô nương Lâm gia thật đúng là ‘Kỳ Nữ’!" Dứt lời, hắn chẳng thèm liếc Lâm Thư một cái, lập tức bỏ đi.
Lâm Thư bị vẻ mặt chán ghét của Hàn Lạc Tuyển làm tổn thương. Hắn chán ghét nàng rõ ràng như thế ư, cho đến bây giờ nàng chưa từng thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia có biểu cảm đó. Trong lúc nhất thời, nàng rất hoảng loạn.
Đúng rồi, Hàn Lạc Tuyển không thích người khác đè lên người hắn, nàng vậy mà quên mất, còn lục soát thân thể hắn nữa. Hắn vốn không có thiện cảm với nàng, bây giờ nhất định rất chán ghét.
Hồn bay phách lạc trở về học viện, không để ý tới đại ca nàng quấy rầy, nàng chạy thẳng vào phòng mình đóng chặt cửa phòng. Cắm đầu ngã quỵ xuống giường, dùng chăn trùm đầu, bắt đầu khóc to.
Ngoài cửa, Lâm Sóc vốn muốn mắng Lâm Thư vô lương tâm, lúc đuổi tới phòng nàng, bị nàng nhốt ở ngoài cửa. Lúc này mới cảm thấy có cái gì không đúng. Dừng ở trước cửa một lúc, hắn nghe được tiếng khóc hu hu từ trong phòng truyền ra. Cơn tức ban đầu phút chốc tan thành mây khói, bắt đầu lo lắng cho nàng.
"Thư nhi, muội làm sao vậy? Muội mở cửa ra! Đại ca không mắng muội nữa, ta sai lầm rồi. Muội đừng khóc, có chuyện gì cứ nói với ta đi! Có phải Hàn thế tử kia bắt nạt muội hay không? Muội nói cho đại ca biết, ta lập tức đi trừng trị hắn giúp muội hả giận! Muội đừng khóc một mình bên trong nữa! Đại ca lo lắng chết mất! Nếu để cho tổ mẫu và mẫu thân biết, chắc chắn sẽ rất đau lòng đấy!"
Nghe bên trong truyền ra tiếng khóc, Lâm Sóc tức giận gì gì cũng tiêu tan. Đập cửa ‘rầm rầm rầm’ dáng vẻ rất lo lắng.
Lâm Trúc không nhìn nổi, đúng lúc lên tiếng khuyên Lâm Sóc: "Thế tử, ngài hãy để cho tiểu thư ở một mình đi. Nàng đóng cửa là không muốn có ai quấy rầy cả."
Lâm Sóc cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, nhưng nghe Lâm Thư khóc lóc thì vẫn không yên lòng. Đứng ở bậc cửa, lâm vào trầm tư.
Trước đó là Thư nhi chạy trốn Hàn Lạc Tuyển đi, muội muội đau lòng chắc chắn có liên quan đến hắn ta. Tiểu cô nương mà Lâm gia bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều lớn lên, Hàn Lạc Tuyển vậy mà dám chọc Thư nhi đau lòng như thế!
Lâm Sóc nhất thời thu hồi ấn tượng ban đầu tốt đẹp về Hàn Lạc Tuyển, trong lòng bắt đầu suy nghĩ làm sao trừng trị Hàn Lạc Tuyển, xả giận cho muội muội.