Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 33 : Là một kẻ đoạn tụ
Ngày đăng: 18:07 18/04/20
Bị Lâm Thư đùa giỡn, lúc này Lâm Sóc đang đứng ở trong sân chờ nàng. Mắt thấy sắc trời dần tối mà Lâm Thư còn chưa trở lại, trong lòng hắn vừa lo lắng vừa tức giận.
‘Két’ Cửa viện bị người đẩy ra.
Thấy muội muội đã trở lại, cuối cùng trái tim lơ lửng của Lâm Sóc cũng buông xuống. Nghiêm mặt, ho khan vài tiếng, sắc mặt hắn không tốt, mở miệng: "Còn biết trở lại à! Thư nhi, trong mắt muội có còn đại ca đây không hả! Muội đã bị Hàn Lạc Tuyển câu hết hồn rồi hả!"
"Muội biết sai rồi, đại ca, thật xin lỗi." Giọng của Lâm Thư có chút khàn khàn.
Lâm Sóc nghe ra được điều bất thường, mặc dù Lâm Thư đứng ở chỗ tối, nhưng đôi mắt sắc của hắn vẫn thấy được đôi mắt hơi sưng đỏ của nàng. Đôi tay nắm thành quyền, Lâm Sóc đè ép lửa giận thiêu đốt trong lòng, tận lực dùng giọng ôn hòa nói với nàng: "Ừ, nếu biết sai rồi thì về sau cách người kia xa một chút."
Lâm Thư gật đầu, đứng tại chỗ không nói. Lâm Sóc nhìn đau lòng, muốn sờ sờ đầu nàng, tay giơ lên một nửa lại đột nhiên ngừng lại: "Không còn sớm nữa, bữa tối chuẩn bị xong đã đặt trong phòng muội, muội ăn xong, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
Lâm Thư gật đầu lần nữa, đi về phía phòng mình.
Nhìn bước chân loạng choạng của nàng, Lâm Sóc nhìn mà trong lòng khó chịu. Bảo bối của Lâm gia bọn họ, Hàn Lạc Tuyển vậy mà dám ức hiếp như thế! Thật sự coi Lâm gia bọn họ dễ ức hiếp lắm sao! Nắm chặt quả đấm, Lâm Sóc nâng chân dài, sải bước rời khỏi viện của hắn.
Lâm Sóc định tìm Hàn Lạc Tuyển, trừng trị hắn một chút, cảnh cáo tên kia, không cho phép lại quyến rũ muội muội nhà hắn. Không ngờ mới vừa đi được một nửa, liền nghe được mấy giọng nói đang đàm tiếu về Hàn Lạc Tuyển. Lâm Sóc không nhịn được dậm chân xuống, trốn ở một chỗ bí mật gần đó vểnh tai nghe.
"Đỗ huynh, ngươi nói là thật sao?" Có người không tin hỏi.
"Chính tai bản công tử nghe được, vậy còn có thể là giả sao! Hôm nay buổi chiều không có khóa, ta cảm thấy nhàm chán, muốn đến sân huấn luyện luyện tập một chút. Không ngờ thấy được tên thư đồng của thế tử Lâm gia, chính là tiểu thư đồng mới đến hầu hạ mấy ngày trước đó. Ta lấy làm lạ, tiểu thư đồng kia chạy đến sân huấn luyện làm gì? Ta tò mò đi theo sau, phát hiện hắn ta leo tường chạy ra ngoài!" Đỗ Du nói đến hăng say.
"Sau đó thì sao? Làm sao Đỗ huynh phát hiện bọn họ là đoạn tụ?" Có người không nhịn được tò mò, hỏi ra.
"Hừ! Bản công tử cơ trí, thấy hắn leo tường đi ra ngoài, cũng đi theo đến chỗ chân tường. Sau đó cách một bức tường nghe được hai người họ nói chuyện, bản công tử bắt chước cho các ngươi nghe một chút." Đỗ Du nói xong liền kể hết những điều mà gã nghe lén được ra.
Nói năng hùng hồn xong, Đỗ Du chỉ về phía Lâm Sóc, phát hiện thư đồng bên người Lâm Sóc đã biến trở về người lúc trước. Giống như phát hiện ra chuyện gì đó động trời, chỉ vào Lâm Sóc, gã cao giọng nói: "Các ngươi xem đi! Nếu không phải có quỷ, vì sao hôm nay Lâm Sóc lại mang theo thư đồng trước kia! Lâm Sóc, ngươi hãy nói thật đi, thư đồng ngươi mang theo những ngày qua đi đâu mất rồi!"
Lâm Sóc cười lạnh, hai mắt sắc như đao nhìn chằm chằm gã, đáp: "Người của Lâm gia ta đi đâu thì liên quan gì đến Đỗ Du ngươi? Đỗ Du, bàn tay ngươi dài quá đấy, muốn quản chuyện của Lâm gia ta, cũng phải xem ngươi có năng lực đó không!"
Uy hiếp! Trần trụi uy hiếp!
Nghe Lâm Sóc nói, Đỗ Du cảm thấy mất mặt, không phục nói: "Đừng lấy Lâm gia tới uy hiếp bản công tử! Đỗ gia ta không sợ các ngươi! Nếu không phải trong lòng có quỷ, làm sao không nói được tên thư đồng kia đi đâu! Bản công tử thấy ngươi đang giấu diếm chuyện Hàn Lạc Tuyển là đoạn tụ thay hắn đó! A, đúng rồi! Thời gian trước, không phải ngươi và Hàn Lạc Tuyển có quan hệ vô cùng tốt đó sao! Thường xuyên ở chung, không biết các ngươi..." Đỗ Du còn chưa dứt lời đã bị Lâm Sóc cầm một cái nghiên mực to cỡ bàn tay lên, ném đến.
Đỗ Du phản ứng nhanh nhẹn tránh thoát, vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn chằm chằm Lâm Sóc, nói: "Ngươi được đấy Lâm Sóc! Lại dám cầm đồ đập ta! Ta muốn báo cho Phu tử! Để Phu tử thượng tấu Hoàng thượng, khai trừ ngươi!"
Vẻ mặt Lâm Sóc âm trầm, cười lạnh, cầm nghiên mực ở bàn khác lên ném vào Đỗ Du.
"Ngươi có bản lãnh thì đi nói cho phu tử đi! Bản công tử không sợ bị khai trừ! Coi như ta bị đuổi ra khỏi học viện Thánh Tài thì còn có bào đệ của ta nữa!" Ngụ ý, coi như lão tử đi rồi, đệ đệ của lão tử cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nói cho cùng, Hàn Lạc Tuyển có bị đoạn tụ hay không chỉ là chuyện cá nhân, người khác biết nhiều lắm là nghị luận đôi câu thôi. L...//.Ê.....//---Chuyện này ầm ĩ đến tai phu tử và viện trưởng, Đỗ Du nhất định không chiếm được lợi gì.)_(*&*&*qu,,uy,...yyy)(==- Nếu để cho phu tử tra được là gã truyền tin tới, truyền bá lời chê bai người khác, tạo ra mâu thuẫn trong trường, Đỗ Du tự nhiên không tránh được một trận trách phạt. _Do,,,,ôn.....n,,,,111==-= Nếu như viện trưởng cố kỵ đến thân phận của hai bên, tất cả đều thượng tấu bệ hạ, bệ hạ trong cơn giận dữ, vì không để đắc tội hai đại gia tộc, đều phạt nặng, khai trừ cả hai người. Vậy hai nhà lại phải chọn lại người thừa kế tước vị Thế tử.
Thứ tử Đỗ gia cũng không ít, trưởng tử cũng chỉ có mình Đỗ Du. Nếu Đỗ Du bị khai trừ khỏi học viện, không có tư cách thừa kế tước vị, tự nhiên sẽ do một thứ tử khác lên làm Thế tử, tiến vào học viện Thánh Tài, tiến hành bồi dưỡng. Mà nếu Lâm Sóc bị đuổi khỏi học viện, không có thân phận Thế tử, đến lúc đó đệ đệ ruột sẽ kế vị, thua thiệt nhất định là Đỗ Du.
Nếu như Đỗ Du không bị khai trừ, mà Lâm Sóc lại bị khai trừ, đến lúc đó, đệ đệ ấy kế vị, tới học viện Thánh Tài, nhất định không tránh được muốn tìm Đỗ Du trả thù. Nói cho cùng, chuyện này để phu tử biết được, Đỗ Du sẽ không chiếm được lợi gì.
Suy tính hơn thiệt, Đỗ Du vẫn phải nuốt xuống giọng điệu này. Hừ lạnh một tiếng, cố cậy mạnh nói một câu: "Bản công tử lười phải so đo với các ngươi! Một đôi đoạn tụ!"
Lâm Sóc còn muốn động thủ, nhưng bị ánh mắt của Hàn Lạc Tuyển ngăn lại.